Edit: Bàn

Đánh giá của Cao Tú Nguyệt với hai người họ vẫn giống như hồi còn bé, Khúc Liệu Nguyên hơi bướng, Tống Dã vừa hướng nội vừa dịu dàng ít nói, hơn nữa từ nhỏ Tống Dã đã đối với Khúc Liệu Nguyên tốt nhất, có gì đồ ăn ngon cái gì chơi hay đều muốn chia sẻ cùng cậu, trái lại Khúc Liệu Nguyên chẳng biết cái gì chỉ biết chơi.

Cách cánh cửa, bà nghe Tống Dã trả lời một câu: "Không đánh nhau ạ, nó không cẩn thận đụng vào chân."

Cao Tú Nguyệt không tin, thằng nhóc thích lèm bèm Khúc Liệu Nguyên sao lại không lên tiếng? Có thể thấy hai đứa nhỏ này cho dù không đánh nhau, thì cũng là cãi nhau rồi. Có điều hai anh em đã lớn vậy, mẫu thuẫn nhỏ vẫn nên tự giải quyết, người lớn nói cái gì cũng không có tác dụng.

"Đừng ồn ào, ngủ sớm chút." Bà căn dặn xong, liền không xía vào nữa, đi rồi.

"Đã đi chưa?" Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng hỏi.

"Đi rồi." Tống Dã nói.

Hai người đều bị sợ đến đổ mồ hôi lạnh, bây giờ nhìn nhìn đối phương, lại cùng nở nụ cười, Tống Dã hôn Khúc Liệu Nguyên một cái, giống như vỗ về.

May là trước khi Cao Tú Nguyệt lên tiếng, Khúc Liệu Nguyên đã ra rồi, kêu một tiếng là vì nhất thời kích thích quá mới không nhịn xuống. Nếu không bị mẹ doạ một phát như vậy, không cẩn thận thì về sau sẽ lưu lại tật gì đó.

So với lần đầu tiên 2 phút, lần này hơn 4 phút, nửa đường Tống Dã vừa hôn Khúc Liệu Nguyên, vừa giúp cậu cái kia, khác với trải nghiệm lần trước.

Nhưng đương sự Khúc Liệu Nguyên sau khi tỉnh táo nghĩ lại, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận, cách 1/5 năm sau còn 6 tháng, mà chỉ còn lại có 2 lần!

Giữa tháng 11, gió đông từ phương Bắc tới, trường học và trong nhà đều đã bắt đầu bật sưởi.

Khúc Đại Giang ngày ngày hơn 10 giờ tối lại lái xe điện mấy km đường về nhà, trở nên rất khổ cực, sau khi bàn bạc với Cao Tú Nguyệt thì thuê một căn phòng 50m2 ở một tiểu khu cách siêu thị không xa, buổi tối không cần mạo hiểm gió lạnh về nhà nữa.

Mấy chục học sinh lớp thực nghiệm cuối cùng cũng thích ứng được với trạng thái học tập mới sau hơn một tháng đầy thử thách và áp lực, thay da đổi thịt, hoá thân thành một cỗ máy học tập chạy với công suất tối đa.

Trong đó đương nhiên cũng có một số rất ít không thể chịu được, một nam sinh lớp 2 sát vách kiên trì đến cuối học kỳ, cuối cùng vẫn vì áp lực học tập quá lớn, cùng với ăn uống không điều độ và nhiều nguyên nhân khác, dẫn tới cơ thể xảy ra chuyện, không thể không vì bệnh mà tạm nghỉ học về nhà.

Các học sinh còn lại trong lớp thực nghiệm, sau khi làm quen cũng dần quen hết với nhịp độ học tập chạy như bay.

Nhưng trong mắt lớp thường, lớp thực nghiệm quả là đáng sợ, nhất là khi học sinh hai lớp quen biết nhau thỉnh thoảng nói về tiến độ giảng dạy, về:

"Ngữ văn lớp thực nghiệm đã dạy xong sách tập 1 lớp 11 rồi."

"Lớp thực nghiệm vừa phát sách Hoá tập 2."

"Sinh học đã bắt đầu nói sang nội dung lớp 12 rồi!"

"Nghe nói lớp thực nghiệm sang năm là có thể cùng thi đại học với lớp 12, coi như luyện tập!"

-- Càng truyền càng thái quá.

Trước khi thi giữa kỳ, lớp thường có giáo viên muốn động viên tinh thần cho học sinh mình, đã thuận miệng nói "Tiến độ lớp thực nghiệm nhanh quá, bọn họ học qua nội dung thi giữa kỳ lâu rồi, bây giờ nói không chừng đã quên gần hết, lần này có khi còn không thi tốt bằng bọn em, mấy khoá lớp thực nghiệm trước đều có tình huống như vậy", bị mấy học sinh đó truyền bá rộng rãi trong khối, và thực sự có rất nhiều học sinh thành tích giữa giữa chờ xem trò cười của lớp thực nghiệm.

Kết quả là thi giữa kỳ lần này, học sinh điểm kém nhất trong số 59 học sinh lớp thực nghiệm ban tự nhiên, xếp thứ 68 trong toàn ban, còn top 50 khối đều bị lớp thực nghiệm ngồi hết chỗ.

Lớp thường rất tự giác dần vạch ra giới hạn với lớp thực nghiệm, bình thường nghỉ giữa giờ học, ngoài cửa những lớp khác luôn có học sinh nói chuyện hoặc chơi đùa, còn cửa 2 lớp thực nghiệm thì vắng tanh vắng ngắt, cũng rất ít có học sinh lớp thường tới lớp thực nghiệm tìm người.

Cứ như vậy, người cao to Khang Minh liền có vẻ rất lạc loài.

Sau kỳ thi giữa kỳ, gần như ngày nào cậu ta cũng phải tới lớp thực nghiệm ban tự nhiên một chuyến, gọi Khúc Liệu Nguyên trong phòng học ra nói chuyện một chút.

Lúc chia ban cậu ta chọn xã hội, bị phân đến lớp 13, là lớp thường, ở tầng trên lớp 11 - 1, đi theo cầu thang phía tây, qua lớp 10 - 15 là đến cửa lớp 1.

Mặc dù cách gần nhau là một lý do, nhưng trước khi thi giữa kỳ cậu ta không tới nhiều, chỉ có lúc nghỉ hè vừa khai giảng chia lớp tới tìm Khúc Liệu Nguyên hai lượt, sau đó là một ngày sau khi thi giữa kỳ, đột nhiên chạy tới tìm Khúc Liệu Nguyên, kể từ đó thì hầu như ngày nào cũng đến.

Cứ thế sau mấy ngày, cậu ta vừa xuất hiện trước cửa phòng học, Tống Dã sẽ bày ra một khuôn mặt thối hoắc, hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Sao ngày nào nó cũng đến tìm cậu? Rốt cuộc là muốn làm gì?"

Khúc Liệu Nguyên thực ra cũng không rõ nguyên nhân, vì Khang Minh tới tìm cậu chẳng có chuyện gì, chỉ nói đông nói tây xàm xí mấy chuyện linh tinh. Nhưng Khang Minh tới chơi, cậu vẫn rất vui.

"Chỉ là tới tán dóc nói chuyện với tớ, hẹn tớ hoạt động ngoại khoá đi chơi bóng, lớp 10 tớ với Khang Minh cũng được lắm," Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu đừng có mà cứ ghen bậy bạ, tớ lúc nào cũng cần giao lưu bạn bè mà. Lớp bọn mình trừ cậu ra, chẳng có ai chơi cùng tớ cả."

Tống Dã nói: "Chơi cái gì mà chơi? Chỉ biết chơi. Thi giữa kỳ tốt lắm à?"

Khúc Liệu Nguyên phẫn nộ, nói: "Tớ đã thi được top 10 lớp bọn mình rồi, còn nói tớ không tốt? Chẳng lẽ xếp hạng 6 khối mới là tốt à?"

Cậu thi giữa kỳ xếp thứ 10 lớp, top 20 khối. Trương Ngọc lớp bên cạnh lần này vẫn là hạng 6 khối.

Tống Dã thoáng cái nở nụ cười, sự ghen tuông của Khúc Liệu Nguyên đối với tình địch giả tưởng này lớn đến nỗi khiến hắn vui vẻ.

Hắn từ nhỏ đã gần như chỉ chơi cùng Khúc Liệu Nguyên, chưa từng kết giao "bạn bè" gì, cũng không nghĩ rằng kết bạn vào giai đoạn này có gì cần thiết, đã lãng phí thời gian, còn lãng phí tình cảm.

Nhưng hắn cũng biết, Khúc Liệu Nguyên không phải người như hắn, Khúc Liệu Nguyên luôn rất thích kết bạn, cũng luôn rất dễ kết bạn, cho dù lúc này học sinh lớp 1 đều bận rộn học hành, giống như không ai "chơi" cùng Khúc Liệu Nguyên, nhưng Tống Dã cũng có thể nhìn ra, trong lớp có không ít người rõ ràng đã sinh ra tình cảm bạn bè với Khúc Liệu Nguyên.

Đây là một phần trong tính cách Khúc Liệu Nguyên, cũng có thể nói là một thiên phú tốt đẹp, không nên bị xoá đi.

Vì vậy, hắn vừa không thích Khang Minh thường xuyên tới, vừa khi Khúc Liệu Nguyên xin hắn "Hoạt động ngoại khoá đi chơi bóng rổ được không" thì vẫn gật đầu đồng ý, nói: "Cậu đi đi, tớ về ký túc xá giặt quần áo cho cậu."

Lúc Khúc Liệu Nguyên tìm hắn nói chuyện này, không ôm lòng tin tưởng quá lớn là có thể đi chơi, không ngờ hắn sẽ đồng ý, bây giờ mình đi chơi, hắn còn giúp mình giặt quần áo, khiến cậu cũng hơi ngại ngùng, mang theo chút hổ thẹn và vui vẻ mà đi chơi bóng rổ cùng Khang Minh.

Từ sau khi lớp 11 Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã thi vào được cùng một lớp, thời gian hoạt động ngoại khoá của Khúc Liệu Nguyên tự do hơn trước một chút, ít nhất thì Tống Dã cũng không dùng hết thời gian ngoại khoá hàng ngày để giúp cậu học thêm.

Ngoài trụ cột kiến thức trở nên vững chắc ra, còn một phần rất lớn nhờ ích lợi của việc nâng cao khả năng tập trung trong giờ, bây giờ cậu có thể theo kịp nội dung giáo viên giảng bài, bài tập sau giờ học cũng đều có thể chăm chú làm hết trong tiết tự học. Hồi ở lớp thường, gần như tất cả thời gian hoạt động ngoại khoá đều dùng để học bù, bây giờ đã có thể dùng để chơi bóng rổ rồi, so với hồi lớp 10, quả thực là một sự xa xỉ to lớn.

Ưu thế chiều cao của Khang Minh lên lớp 11 vẫn rất rõ ràng, cậu ta chơi bóng rổ rất tốt, ngày nào cũng chơi bóng cùng những người cao to, còn có vài học sinh thể dục, chia đội ngẫu nhiên, đánh chơi 5v5, thỉnh thoảng cũng sẽ chấm điểm, đội thua mua nước cho đội thắng.

Hôm nay sau khi Khúc Liệu Nguyên gia nhập, biến thành người lùn nhất trong đội Khang Minh, chiều cao của cậu trong số học sinh bình thường không tính là thấp, nhưng giữa đám người này lại là thấp nhất, kỹ thuật so với họ cũng không được coi là tốt lắm, cộng thêm cậu đã rất lâu không chơi, cũng khá không quen tay.

Đánh một hồi, cậu liền cảm giác được, tựa là bị người ta ghét bỏ, bên cạnh mình ngoài Khang Minh ra, 3 đội viên còn lại đều không chuyền bóng cho cậu, đội viên bên đối phương dường như cũng không để cậu vào mắt lắm, mấy chục phút cậu cũng chẳng chạm được vào bóng mấy lần, liền có chút buồn bực. Không biết có phải tâm tình ảnh hưởng đến trạng thái không, càng chơi càng không tốt.

Chờ mãi mới đến lúc Khang Minh thành công chuyền bóng cho cậu, vị trí của cậu cũng cách khung bóng rổ khá gần, liền muốn úp rổ, mới vừa chạy một bước, một đội viên bên đối phương xông qua, là một học sinh thể dục, người ngợm cao to, bụp một cái, đụng bóng ra khỏi tay cậu, cậu không đứng vững, còn ngã lộn mèo một cái.

"Không sao chứ?!" Khang Minh vội chạy qua, vươn tay kéo cậu.

Thực ra bả vai bị đụng hơi đau, Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Không sao không sao."

Học sinh thể dục lớp 12 đụng ngã cậu chống nạnh đứng bên, vẻ mặt chế giễu, nói: "Tiểu Khang, bạn chú không được rồi, đổi sang đứa khác đi."

Khang Minh giải thích nói: "Nó lâu lắm rồi không chơi, ngượng tay, làm nóng người một chút là được."

"Làm nóng cc." Học sinh thể dục nói, "Đã nửa ngày rồi mà còn chưa làm nóng xong? Lớp thực nghiệm ấy mà, bọn anh hiểu, ngày nào cũng cửa lớn không ra cửa trong không bước, đứa nào cũng như tiểu thư yêu kiều."

Anh ta và hai học sinh thể dục khác cùng cười, rõ ràng có ác ý.

Khang Minh không hiểu nổi nhìn bọn họ, chợt hiểu ra cái gì, nói: "Các anh có ý gì?!"

Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không biết sự ác ý này từ đâu ra. Cậu đã từng gặp mấy học sinh thể dục này. Hồi bọn họ lớp 10, đối phương lớp 11, Khang Minh thường hay chơi bóng cùng bọn họ. Học sinh thể dục ở Nhất Trung không nhiều lắm, lúc Khúc Liệu Nguyên đi chơi cùng Khang Minh cũng chơi bóng cùng mấy người này vài lần, không nhớ làm mất lòng bọn họ lúc nào.

"Em đã thấy nhóm bọn anh sai sai rồi, ngày thường thì đánh chơi chơi, sao hôm nay lại chơi bẩn như vậy! Ra là cả buổi cố ý nhằm vào bạn em?!" Khang Minh trước giờ chính là một người ăn thẳng nói thật, lần này nổi giận, không chơi bóng nữa, chất vấn mấy người kia, "Có phải ngứa mắt em không, có việc gì thì nhằm vào em ấy!"

Khúc Liệu Nguyên vẫn chưa hiểu tình hình, không muốn gây sự trước, biết tính Khang Minh hơi nóng, vội nói: "Đừng cãi nhau, chắc là hiểu nhầm gì đó."

Mấy học sinh thể dục thấy Khang Minh giận thật, cũng ngẩn ra, mấy mặt nhìn nhau một vòng, nam sinh đụng ngã Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nói: "Tiểu Khang, không phải nó cướp bạn gái chú à?"

Khang Minh: "..."

Khúc Liệu Nguyên: "... Há???"

Khang Minh trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, nói: "Im ngay! Các anh im ngay cho em!"

Khúc Liệu Nguyên: "Bạn gái ông là ai vậy?"

"Không có ai cả!" Khang Minh đẩy xua cậu ra, nói, "Đi đi đi, Khúc Liệu Nguyên, ông đi nhanh cho tôi!"

Khúc Liệu Nguyên nào chịu đi, vỗ lưng Khang Minh một phát, cười nói: "Bọn mình anh em tốt thế này! Ông có bạn gái lúc nào, mà cũng không nói cho tôi luôn?"

Mấy học sinh thể dục chắc biết là hiểu lầm rồi, ở bên cạnh ồn ào nói: "Bị người ta cướp mất rồi! Bọn anh hỏi nó thằng kia là ai, đi xả giận giúp nó, mà nó không nói, mấy ngày nay ngày nào nó cũng tìm em, bọn anh còn tưởng là em làm chứ."

Khang Minh xấu hổ không chịu nổi nói: "Đừng nói nữa! Các anh trai! Đừng nói nữa!"

"Thế thì không phải em thật!" Khúc Liệu Nguyên vội vàng thanh minh, "Em không có bạn gái!"

"Xin lỗi nha," Học sinh thể dục lớp 12 xin lỗi nói, "Bọn anh thấy em đẹp trai, học cũng giỏi, bọn anh còn hỏi thăm thấy bảo nhiều nữ sinh thích em lắm, mà không hỏi rõ, hiểu nhầm hiểu nhầm."

Khúc Liệu Nguyên giật mình nói: "Làm gì có nữ sinh thích em?"

"Đừng khiêm tốn, hoa khôi lớp bọn anh cũng thích em," Một học sinh thể dục lớp 12 khác nói, "Lý Điềm Điềm, không phải em từng qua lại với nhỏ hả?"

Lý Điềm Điềm, chính là nữ sinh từng tìm Khúc Liệu Nguyên đi mua kê đản tử, là học sinh năng khiếu mỹ thuật. Nhất Trung ít học sinh năng khiếu, sau lớp 11 thì phân hết vào cùng một lớp.

Khúc Liệu Nguyên kinh hãi nói: "Không có chuyện đó!"

Mấy học sinh thể dục hoàn toàn không tin, hời hợt nói: "À."

Khúc Liệu Nguyên không thể giải thích cho rõ cậu và Lý Điềm Điềm vốn chẳng có cái gì, nhưng lại rất tò mò chuyện Khang Minh, hỏi: "Khang Minh, bạn gái ông rốt cuộc là ai thế?"

Khang Minh giãy chết nói: "Đừng nghe bọn họ nói lung tung, vốn không có chuyện đó."

Cùng đội của cậu ta và Khúc Liệu Nguyên là một nam sinh lớp 11, cũng là người cao to, nhưng không phải học sinh thể dục, đập bóng nói với Khúc Liệu Nguyên: "Là lớp bọn ông, cái bạn tên Hách Diễm ấy."

Khang Minh sụp đổ hoàn toàn, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, cam chịu.

"..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Thế ai cướp Hách Diễm vậy?"

Tất cả mọi người lắc đầu, không biết.

Khúc Liệu Nguyên đá Khang Minh dưới đất, nói: "Với tôi mà cũng không nói à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play