Edit: Bàn
Kỳ nghỉ ngày 1/5 không còn, vậy cũng có nghĩa là trước khi tới kỳ nghỉ hè sang năm, sẽ không có thời gian đi phẫu thuật.
Khúc Liệu Nguyên bị đả kích nghiêm trọng, cơm chiên Dương Châu vốn đang thơm phức cũng không còn mùi vị gì.
Tống Dã cũng rất sầu não trước tin này.
Khúc Đại Giang chỉ nghĩ hai người họ là suy nghĩ ham chơi của trẻ con, không còn ngày nghỉ thì thấy mất mát, còn trêu đùa mấy câu.
Ăn cơm xong, ông nói chuyện cùng Tống Dã, bảo Khúc Liệu Nguyên dọn hộp đồ ăn nhanh và đũa dùng một lần vào túi nylon, đi vứt vào thùng rác công cộng bên ngoài, nếu không sẽ thu hút chuột.
Trong phòng có hệ thống sưởi, để giữ ấm thêm, bên ngoài cửa kính siêu thị còn treo rèm bông thật dày, Khúc Liệu Nguyên xách rác, đẩy cửa một cái, gió lớn, cái rèm kia bộp một tiếng, đập vào mặt cậu, cậu lảo đảo suýt ngã khỏi bậc thềm.
Tống Dã nói: "Cậu cẩn thận chút!" Không tự chủ được liền đứng dậy.
"Không sao, đừng để ý nó," Khúc Đại Giang cười ha ha nói, "Tay chân lóng ngóng không cân bằng, ngã một cái như chó đớp phân là học được bài học ngay."
Khúc Liệu Nguyên quay đầu lại làm mặt xấu mắt lác miệng méo, cầm theo túi nilon ra ngoài cửa, đóng kỹ cửa lại, vén rèm lên chạy đi đổ rác.
Bên ngoài vẫn đổ tuyết lớn, gió cuốn bông tuyết, buổi sáng Khúc Đại Giang đã quét tuyết trước cửa siêu thị, giờ lại bị tuyết mới che phủ rồi. Khúc Liệu Nguyên đạp tuyết, loạt soạt loạt soạt mà tìm cái thùng rác gần nhất.
Có lẽ vì quá lạnh, không biết là ai lúc trước đi vứt rác ném một túi rác rồi chạy đi, chặn kín miệng thùng rác, nửa cái túi vẫn ở bên ngoài, trên mặt túi đã rơi xuống một tầng tuyết, trên đất bên cạnh đã thả hai túi rác.
Thực ra Khúc Liệu Nguyên làm theo vứt rác ở bên cạnh rồi đi là được. Nhưng cậu thấy không ổn, nhét cái túi rác chặn miệng thùng kia vào, trong túi không biết cái gì cứng bị mắc không đi vào được, cậu không thể làm gì khác là lôi cả túi ra, muốn đổi góc độ nhét lại vào.
-- "Mày đang làm gì đấy? Nhặt rác à?"
Khúc Liệu Nguyên quay đầu lại nhìn, có một nam sinh đội mũ lôi phong màu đen [1], cưỡi chiếc chết phi, một chân chống dừng lại bên đường, đeo khăn quấn cổ màu đen, còn kéo lên cao che nửa khuôn mặt.
[1]: Là cái mũ như này này
Nhưng cái xe cậu ta cưỡi thì Khúc Liệu Nguyên biết.
"Ai bốc rác?" Khúc Liệu Nguyên nhét túi rác vào, rồi vứt hết rác trên đất và hộp đồ ăn nhanh của mình vào, sợ lạnh nhét tay vào trong túi áo phao, mới bước qua hai bước, hỏi, "Diêu Vọng? Sao đường tuyết mà mày còn lái chết phi, không trượt à?"
"Quấn xích chống trượt rồi." Diêu Vọng kéo khăn quấn cổ xuống lộ ra miệng, vẻ mặt vui vẻ, nói, "Tuần này mày trông tiệm à?"
Khúc Liệu Nguyên thấy mới lạ mà quan sát thiết bị chống trượt trên bánh xe cậu ta, mới nói: "Không trông, tuyết quá, tao không chen lên xe bus, đợt lát nữa về nhà sau."
Phòng học lớp 1 cách lớp 7 của Diêu Vọng rất xa, Diêu Vọng hình như cũng không hay về ký túc xá, nên bọn họ rất ít khi gặp nhau ở trường.
"Thế khỏi chen xe bus, tao đưa bọn mày về nhà," Diêu Vọng mang theo chút đắc ý nói, "Tao lái xe được."
Khúc Liệu Nguyên giật mình nói: "Hả? Ô tô á? Mày biết lái ô tô?"
Diêu Vọng khoe khoang nói: "Đương nhiên, tao 15 tuổi là biết lái rồi, chẳng qua không có bằng lái nên không ra đường được, mấy hôm trước mới lấy được bằng. Tao về nhà lái xe ra, mày về tiệm chờ tao, tao ra ấn còi gọi mày."
"Không không không," Khúc Liệu Nguyên vội vàng từ chối nói, "Không làm phiền mày đâu, bọn tao lát nữa đi xe bus, anh tao cũng ở trong tiệm."
Diêu Vọng không để ý nói: "Thế thì đưa nó đi cùng thôi, trên xe cũng đâu phải không ngồi được."
Khúc Liệu Nguyên không muốn để cậu ta lái xe chở, một phần là đang yên lành lại thêm phiền phức cho người ta, một phần là Tống Dã và cậu ta không hợp nhau, cuối cùng còn là vấn đề an toàn, tuyết lớn như vậy, tài xế lâu năm cũng không đảm bảo an toàn, mà Diêu Vọng còn là tay mơ mới lấy bằng.
"Không cần thật," Khúc Liệu Nguyên ngay tại chỗ viện ra một cái lý do, nói, "Bọn tao còn muốn qua hiệu sách mua mấy quyển sách phụ đạo, không về thẳng nhà."
Diêu Vọng rõ ràng không vui lắm, nhìn nhìn Khúc Liệu Nguyên, lại kéo khăn quấn cổ lên, nói: "Ok, thế thì thôi."
Chân cậu ta khẽ đẩy một cái, cưỡi xe đi.
Khúc Liệu Nguyên thấy hơi áy náy, hình như mình rất không biết coi trọng, phụ ý tốt của người ta, nói theo câu: "Chính mày cũng đừng lái xe nữa, tuyết lắm, không an toàn!"
Cọt kẹt -- Diêu Vọng lại dừng, quay đầu nhìn cậu, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Cậu vẫy tay về hướng Diêu Vọng, nói: "Về nhà nhanh lên, lạnh chết mất."
"Biết rồi!" Diêu Vọng nói, "So với đống tuyết này, mày đúng là đen thật, uống sữa nhiều thế rồi mà không trắng lên, phí hết cả!"
Khúc Liệu Nguyên: "... Mày đi đi!"
Trong kì nghỉ hè cậu lấy sữa lạnh làm đồ uống giải khát, một ngày có thể uống mấy túi, Diêu Vọng từng thấy. Nhưng cậu không phải là để trắng đẹp! Cậu là để cao lên!
Trong siêu thị, Tống Dã và Khúc Đại Giang hàn huyên chuyện trong nhà và trong trường một hồi, mới nói sang kế hoạch mình muốn bán cổ phiếu đi, cũng tỏ ý đây là lấy từ đề xuất của ba hắn Tống Chí Quốc.
Khúc Đại Giang đương nhiên có chút không nỡ, nghi ngờ nói: "Bây giờ vừa lúc xu hướng tăng, bán đi không phải rất đáng tiếc sao?"
Tống Dã biết với tuổi tác và độ từng trải của bản thân thì khi nói chuyện nghiêm chỉnh với Khúc Đại Giang nhất định phải khiêm tốn, cả buổi sáng đã nghĩ xong lời, dàn ý sẵn trong đầu, nói: "Nói thật thì cháu cũng không hiểu lắm, cái ba cháu nói có nhiều từ liên quan đến kinh tế chính sách, cháu còn chưa nghe bao giờ, chứ đừng nói là nghe hiểu được."
"Thế ổng nói thế nào?" Khúc Liệu Nguyên hỏi, "Ý chung chung là gì?"
Tống Dã nói: "Nói thị trường chứng khoán quốc tế không ổn định, từ hè năm nay nước Mỹ đã bắt đầu bùng phát khủng hoảng cho vay, kinh tế toàn cầu đều sẽ chịu ảnh hưởng, giá cổ phiếu xung quanh gần đây đều đang hạ giá, thị trường chứng khoán trong nước sắp tới hẳn cũng sẽ bắt đầu rối loạn."
Khúc Đại Giang mù mờ nói: "Khủng hoảng nước Mỹ thì liên quan gì đến Trung Quốc chúng ta?"
Vừa đúng lúc Khúc Liệu Nguyên vén rèm đẩy cửa đi vào, Tống Dã liền gọi cậu: "Tiểu Khúc, cậu lại đây nói một chút với chú Khúc cái gì gọi là hội nhập kinh tế toàn cầu."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu đã là ban tự nhiên rồi, sao còn phải thuộc chính trị? Ghét nhất là chính trị!
Tống Dã nói chuyện với Khúc Đại Giang đến hơn 3 giờ chiều, Khúc Đại Giang được phổ cập không ít kiến thức, ông lâu lắm không học hành, mặc dù biết là rất hữu dụng, nhưng cuối cùng nghe đến hoa mắt chóng mặt, đuổi Tống Dã về "Cháu mau dẫn Tiểu Khúc về nhà đi," tỏ vẻ mình không thể nghe thêm danh từ mới nữa, đau đầu.
Có thể thấy việc Khúc Liệu Nguyên không thích học quá nửa là do vấn đề về gien.
Hai tên học sinh cấp 3 lên xe bus về nhà, xe vừa ra khỏi khu vực nội thành thì người trên chuyến xe bus về xưởng này không còn nhiều nữa. Hai người bọn họ ngồi hàng cuối cùng, nửa sau xe cũng chỉ có hai người bọn họ ngồi, phía trước vẫn còn vài ba hành khách, cách khá xa.
"1/5 năm sau không được nghỉ nữa," Khúc Liệu Nguyên khoác hai tay lên phần dựa ghế đằng trước, đầu cũng tựa lên, quay mặt qua nhìn Tống Dã, buồn rầu nói, "Vẫn phải chờ đến nghỉ hè mới đi phẫu thuật được."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói: "Tớ xin thêm số lần thẩm du được không? Nếu không chỉ còn lại hai lần nữa, cách nghỉ hè tận 6 tháng, có để tớ sống nữa không? Tớ thực sự sắp nghẹn chết rồi."
"Thế này đã nghẹn chết?" Tống Dã nhìn cậu chốc lát, nói, "Em biết anh nghẹn đã bao lâu rồi không?"
Đồ ngốc Khúc Liệu Nguyên lại còn nói: "Bớt lừa người đi, tuần trước ở nhà cậu nhân lúc tắm lén thẩm nhé, đừng tưởng là tớ không biết, cái gì tớ cũng biết hết."
"..." Tống Dã ngứa răng, cực kỳ muốn cắn chết cậu, oán hận nói, "Chờ lát nữa về nhà sẽ cho cậu biết tay."
Về đến nhà, Cao Tú Nguyệt đi làm chưa về, viết giấy nhắn cho hai người họ, bảo trong tủ lạnh có sườn hầm ngày hôm qua cùng hai món rau xào buổi sáng, đun nóng lên là ăn được.
"Tớ không đói," Khúc Liệu Nguyên nhìn tờ giấy, hỏi Tống Dã đã đi vào phòng của hai người, "Cậu muốn ăn không?"
Tống Dã ở trong nói: "Không ăn, cậu lại đây."
Khúc Liệu Nguyên vừa nghe giọng điệu này là biết Tống Dã sắp âu yếm với cậu, quăng giấy nhắn của mẹ xuống, vui buồn lẫn lộn chạy vào phòng, vui là về nhà rồi thì có thể hôn môi thoải mái, tự do hơn ở trường rất nhiều, buồn là lỡ may hôn ra phản ứng, sẽ lại phải dùng mất một lần, cách nghỉ hè vẫn còn tận nửa năm mà!
Cậu đi vào, Tống Dã đè cậu lên giường, hung hăng hôn mấy phút, cậu bị hôn đến tê dại cả đầu, hai cẳng chân không kiềm chế được đạp mấy cái, aaaa!!! Không ổn rồi!!!
Chờ Tống Dã buông cậu ra, cậu lập tức nói thẳng ra tình hình của mình: "Tớ không ổn rồi! Không hôn được nữa!"
Cậu muốn đẩy Tống Dã ra, nhưng Tống Dã thì đè chết cậu không thả, còn cúi đầu nhìn cậu, dùng ánh mắt đã từng xuất hiện nhưng không mấy khi thấy.
Cậu không quá rõ nên hình dung ánh mắt này thế nào, trước đây đã bị nhìn như vậy mấy lần, lần nào cũng thấy trong lòng ngứa ngáy tê dại, còn có chút căng thẳng, bây giờ cũng vậy, khuôn mặt đen từ từ biến thành màu hồng. Năm nay hình như vì cậu ngày nào cũng phải đến siêu thị, phơi nắng đen hơn năm ngoái, lần này đã qua một thu nửa đông, sắp tới cuối năm rồi, mà màu da cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
"Cậu trông như viên socola ấy," Tống Dã bỗng nở nụ cười, giọng trở nên hơi khác bình thường, trầm trầm khàn khàn nói, "Anh muốn ăn em luôn."
Khúc Liệu Nguyên bị lời này của hắn chọc đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, trong đầu loạn thành một đống, không biết nên tiếp lời thế nào, liền nói bừa: "Cậu chê tớ đen đúng không? Cậu không yêu tớ nên mới moi móc, cậu..."
Tống Dã không để cậu nói, lại cúi người hôn cậu. Lần này hai người dán gần nhau hơn, cậu cảm thấy rồi, Tống Dã! Cũng vậy!
Ngày tuyết rơi, tối sớm, hơn 5 giờ đã không còn ánh sáng.
Hai người ôm nhau, đang đắp chăn của Khúc Liệu Nguyên, vỏ chăn có sọc ngựa vằn. Trên đất ném mấy cục giấy vo viên nhàu nhĩ.
Dưới chăn, Tống Dã móc lấy ngón út Khúc Liệu Nguyên, kéo qua kéo lại như chơi kéo cưa, hắn lại hôn một cái lên mặt Khúc Liệu Nguyên, còn muốn hôn môi, Khúc Liệu Nguyên lập tức né hắn, nói: "Không hôn không hôn, cậu vẫn chưa súc miệng đâu."
Tống Dã nói: "Của cậu tớ còn không chê, cậu dám chê à?"
Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền miễn cưỡng hôn hắn một chút, nhưng vẫn ngậm chặt môi, không muốn hôn sâu.
Tống Dã đành phải thôi.
Khúc Liệu Nguyên không muốn thử, nhưng vẫn tò mò: "Là vị gì?"
Tống Dã nói bừa: "Vị socola."
Khúc Liệu Nguyên cười ha ha: "Cậu đừng nói vớ vẩn!"
"Thế cậu nếm thử đi." Tống Dã lại muốn hôn cậu, cậu vội trốn tới trốn lui còn ngậm chặt miệng, cũng may Tống Dã chỉ đùa cậu, cũng bắt cậu nếm thử thật.
"Tớ đây coi là lại dùng thêm một lần rồi à?" Khúc Liệu Nguyên trong nghi ngờ lại mang theo chút tâm cơ hiếm thấy, hỏi, "Cái này có tính là thẩm du được đâu."
Tống Dã biết thời biết thế nói: "Thế thì không tính, vẫn còn hai lần."
Khúc Liệu Nguyên trong chốc lát mở cờ trong bụng, lại hỏi: "Không khó ăn thật à?"
"Không ngon." Tống Dã nói thật, "Anh yêu em."
Khúc Liệu Nguyên thực sự có chút cảm động, suy nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm, nói: "Dù sao bọn mình cũng không sinh con được, ngày nào cũng tuốt thì kiểu gì cũng chán, đến lúc đó cậu dạy tớ, sau này hai bốn sáu tuốt tuốt, ba năm bảy ăn ăn của nhau, cuộc sống vợ chồng sẽ không quá đơn điệu."
"..." Tống Dã cố nén kích động nói ra sự thật cho cậu, nói, "Ừ, cậu nói rất đúng."
Chờ Cao Tú Nguyệt tan làm về, hai tên học sinh cấp 3 đã áo quần chỉnh tề, ở trong phòng cùng nhau đọc sách làm bài... Đều rất ra dáng nghiêm chỉnh.
Trong hai ngày cuối tuần này, Khúc Đại Giang buổi tối về đến nhà, vẫn phải gọi Tống Dã từ trong phòng ra tiếp, hai người xúm lại bàn bạc mấy lần chuyện cổ phiếu.
Đến cuối cùng, Khúc Đại Giang vẫn tin lời đề nghị của Tống Dã, trong đây ngoài hào quang thiên tài nhiều năm qua của Tống Chí Quốc quá mạnh ra, còn có Tống Dã giải thích sự tình rất có lý có lẽ, sức thuyết phục cực cao.
Một người hoàn toàn không hiểu về kinh tế và thị trường chứng khoán như Khúc Đại Giang, được Tống Dã đưa ra ví dụ giải thích bằng vài câu, rồi bằng hiểu biết nửa vời đó mà hiểu rõ tình hình bên ngoài và chính sách trong nước sắp tới sẽ tạo nên ảnh hưởng thế nào với thị trường chứng khoán Trung Quốc.
Đồng thời cũng lơ mơ mà biết: Tống Chí Quốc bảo con trai dùng tiền bán cổ phiếu mua nhà.
Nhưng chuyện mua nhà này, từ góc độ của Khúc Đại Giang là khá dễ hiểu.
Trong quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, nhà cửa luôn luôn là một sự tồn tại rất quan trọng. Bất động sản trong xưởng là tài sản tập thể, công nhân viên chức chỉ có quyền sử dụng, Tống Chí Quốc vì phạm tội mà bị bỏ tù, không còn là công chức, trong xưởng thì tình hình lại như vậy, sau này không quá có khả năng cung cấp lại nhà ở cho ông, chờ sau khi ông ra khỏi tù rồi, ở đâu cũng là vấn đề, bảo Tống Dã nhân lúc có tiền trong tay đi mua một căn nhà thực ra cũng không có vấn đề gì.
"Về sau chú sẽ để ý chút, đợt này giá nhà khu nội thành không tăng lắm, nghe nói còn giảm bớt mấy trăm so với mùa thu, gặp được căn nào thích hợp thì chờ cháu nghỉ rồi đi xem. Cháu không cần lo tiền học đại học," Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt đã bàn bạc xong chuyện này từ lâu, lúc này liền nói với Tống Dã, "20000 tệ cháu đưa dì Cao bả vẫn giữ giúp cháu, học phí đại học một năm là 6000, thế là tiền học phí 4 năm đại học của cháu cũng gần đủ rồi, tiền sinh hoạt đến lúc đó trong nhà cho cháu. Chú nói rõ với cháu, điều kiện nhà chúng ta không thể so bằng những chỗ tốt hơn, nhưng tuyệt đối có thể đảm bảo cháu và Tiểu Khúc giống nhau, nó một tháng lấy bao nhiêu tiền sinh hoạt ở trong nhà, vậy cháu cũng cầm bấy nhiêu. Có điều nếu nó không có bản lĩnh lên Bắc Kinh đi học được, thì đấy là câu chuyện khác, cháu đến Bắc Kinh học chắc chắn tiêu nhiều hơn ở tỉnh lị."
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Tống Dã, nhưng vẫn bị cặp vợ chồng này làm cảm động. Khúc Liệu Nguyên từ hành động đến tâm lý đều vẫn là một đứa trẻ, đứa trẻ vô tư có lúc là vì vẫn chưa hiểu được hiện thực, nhưng người lớn trải qua gian nan vất vả mà vẫn có thể giữ được đức tính rộng rãi giúp người, đáng trân trọng hơn cả trẻ nhỏ.
Thực ra từ trước, Tống Dã vẫn luôn có một tầng ngăn cách lạnh nhạt với ba mẹ nhà Khúc, không phải vì họ không đối tốt với hắn, mà là vì tính cách của hắn, đối với Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt, hắn biết ơn cũng có, kính yêu cũng có, chỉ là hơi ít mở lòng, thậm chí đôi khi tưởng tượng đến cảnh tương lai có thể chịu ngăn cản từ bọn họ, sẽ không tự chủ được mà đặt bọn họ ở phía đối lập mình.
Đến mấy tháng gần đây, hắn mới thử điều chỉnh lại tâm tính, vì Khúc Liệu Nguyên đã tỏ rõ thái độ là tuyệt không đồng ý tách khỏi ba mẹ. Vậy chẳng bằng hắn cũng đứng ở góc độ của Khúc Liệu Nguyên, thực sự đối xử với Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt như cha mẹ, làm xong trước những thứ cần làm, thì về sau đỡ phải đi đường vòng không cần thiết.
Không lâu sau Tết dương lịch, Khúc Đại Giang liền nhờ chiến hữu hỗ trợ, lựa chọn cho Tống Dã một căn nhà thích hợp, hơn 70m2, kiểu dáng hợp lý, vị trí cũng không tồi, chủ đầu tư cũng là một tay chơi lớn trong ngành bất động sản địa phương.
Ý định ban đầu của ông là chờ Tống Dã thi xong rồi nghỉ đông, rồi đi xem kỹ một chút, nhưng Tống Dã nghe ông nói vị trí chung cư và tên chủ đầu tư, liền lập tức quyết định mua, xin ông ứng trước tiền thế chấp, chờ trường học cho nghỉ rồi thì đi làm thủ tục cặn kẽ.
Lần này phải tiêu mấy trăm nghìn, Khúc Đại Giang sao có thể khinh suất như vậy? Trong lúc nghỉ trưa một ngày nọ, ông đi cùng Cao Tú Nguyệt đến trường, vẫn cứ kéo Tống Dã tới chỗ nhà mẫu trong văn phòng bán nhìn thử. Khúc Liệu Nguyên cũng đi theo cùng.
Khúc Liệu Nguyên vẫn biết Tống Dã được lời, rốt cuộc lời được bao nhiêu thì không rõ. Bây giờ mới biết, từ tháng 7 đến tháng 12, trong thời gian chưa đến nửa năm, Tống Dã đã lời được một căn nhà.
____________
Đù mé Tống Tiểu Dã vl quá