Edit: Bàn
Khúc Liệu Nguyên sắp bị cái hôn này của Tống Dã doạ chết rồi, căng thẳng co lại gần tường, mãi mới thả lỏng xuống, xác định không có ai phát hiện mới hằm hằm nhìn Tống Dã cảnh cáo: Đây là đang trong phòng học! Sao có thể xằng bậy!
Tống Dã cười cười với cậu như thể trò chơi khăm thành công, giống như đó chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Khúc Liệu Nguyên gan không lớn như vậy, ngầm hạ quyết định, chờ khi không có ai nhất định phải trao đổi với Tống Dã nội quy yêu đương, quyết không thể như thế ở nơi công cộng.
Sau đó, chủ nhiệm lớp đến, gặp mặt các học sinh mới, tự giới thiệu xong, rồi công bố tình hình phân chia ký túc xá. Ông đọc qua mấy cái tên, mọi người liền phát hiện, ký túc xá cũng là chia theo xếp hạng.
Ký túc xá 6 người, Khúc Liệu Nguyên ở trong nam sinh là người thứ 8, không thể được phân vào một phòng cùng hạng nhất Tống Dã.
Cậu có chút tiếc nuối nhìn Tống Dã, Tống Dã cũng chuyển cho cậu một ánh mắt bất đắc dĩ.
Tiết tự học tối đầu tiên sau khai giảng không lên lớp. Công bố xong tình hình phân ký túc xá, liền mở một buổi họp lớp, chủ yếu là giáo viên học sinh làm quen lẫn nhau một chút, sau đó bổ nhiệm đại diện từng môn và cán bộ lớp.
Chủ nhiệm lớp mới là một giáo viên nam dạy Toán, chừng 40 tuổi, tên là Thôi Học Quân, chính là chủ nhiệm lớp 10 - 1 từ trước của Tống Dã.
"Đại diện môn của thầy, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài," Giọng thầy Thôi đùa giỡn nói, "Thế thì do Tống Dã đảm đương thôi."
Học sinh trong lớp đều cười.
Thầy Thôi lại nói: "Đại diện các môn khác, tạm thời do các giáo viên bộ môn chỉ định ra, chủ yếu là tham khảo thành tích chia lớp. Đại diện môn Ngữ văn, Vu Văn Tuệ... Đại diện môn tiếng Anh, Hách Diễm..."
Học sinh đại diện môn được gọi đến tên đứng lên, ý là để cho tất cả mọi người biết nhau một chút.
Công bố xong đại diện môn, tiếp theo là bổ nhiệm cán bộ lớp.
Thầy Thôi hỏi: "Có bạn nào muốn tự đề cử làm lớp trưởng không?"
Trong phòng học lặng ngắt như tờ. Làm lớp trưởng nghĩa là phải làm rất nhiều công việc không liên quan đến học tập, là phải chiếm dụng thời gian học tập, mọi người lớp thực nghiệm đều đã trải qua cạnh tranh trong kỳ thi khốc liệt mới có thể đi vào lớp thực nghiệm chuẩn bị cho việc tiến vào đại học trọng điểm, đều đã dự định cho việc 2 năm kế tiếp phải giành giật từng giây để tập trung vào học tập, nói chung không muốn làm cán bộ lớp gì hết.
Khúc Liệu Nguyên cũng không có ý định tự tiến cử. Tống Dã luôn không thích cậu làm cán bộ lớp, đặc biệt là hồi học kỳ 1 lớp 10, ngày ngày kêu cậu "từ chức," học kỳ 2 lớp 10 hình như đã quen, nói mới bớt đi chút.
Bản thân cậu thì thực sự thích làm lớp trưởng, ngược lại không phải là ham làm quan, mà là rất thích cảm giác vì bạn học phục vụ. Nhưng cậu không tràn đầy lòng tin với thành tích của mình, luôn cảm thấy nền móng bất ổn, vẫn cần bỏ công cố gắng nhiều hơn người khác.
Cậu đang nói vậy để tự thuyết phục bản thân, đã bị Tống Dã đụng vào khuỷu tay một cái.
"???" Cậu nghi ngờ nhìn Tống Dã.
Tống Dã dùng khẩu hình nói với cậu: Giơ, tay.
Khúc Liệu Nguyên chẳng hiểu gì, trước tiên nghe lời hắn giơ tay lên, trong lòng thực ra rất vui.
Thầy Thôi trên bục cười gọi tên cậu: "Bạn Khúc Liệu Nguyên."
Học sinh trong lớp đều nhìn Khúc Liệu Nguyên, cậu liền đứng dậy, có chút căng thẳng thấp thỏm nói: "Chào thầy Thôi, chào các bạn, tớ là Khúc Liệu Nguyên. Tớ muốn... muốn tranh cử chức lớp trưởng."
Cậu có một tiếng tăm nhất định trong vòng học sinh ở đây, đa số người đều biết cậu, lớp trưởng lớp 10 - 7, em trai kiêm lâu la của hạng nhất khối Tống Dã, còn hay được đủ loại tuyên dương gây náo động lớn trong trường.
Thầy Thôi rõ ràng cũng đã biết cậu từ lâu, nói: "Khúc Liệu Nguyên ở lớp 10 làm lớp trưởng 1 năm, là có kinh nghiệm. Còn bạn nào muốn tham gia tranh cử chức lớp trưởng không?"
Không có ai nói chuyện, cũng không có ai giơ tay.
Thầy Thôi liền gõ búa quyết định: "Vậy thì Khúc Liệu Nguyên đảm nhiệm làm lớp trưởng lớp chúng ta."
Các học sinh không có ý kiến, tập thể vỗ tay, hoan nghênh Khúc lớp trưởng đi nhậm chức.
Sau khi Khúc lớp trưởng ngồi xuống, thầy Thôi lại bắt đầu bổ nhiệm những cán bộ lớp khác.
Khúc Liệu Nguyên nhìn Tống Dã, ánh mắt hỏi dò: Vì sao bỗng nhiên lại đồng ý cho cậu làm lớp trưởng?
Tống Dã ra hiệu cậu chìa tay, cậu liền bỏ tay lên bàn, Tống Dã dùng ngón tay viết trên lòng bàn tay cậu:【secret】
Khúc Liệu Nguyên không hiểu, Tống Dã lại thừa nước đục thả câu không nói.
Kệ đi kệ đi, lại làm lớp trưởng rồi, vui trước đã rồi nói! Vì các bạn học phục vụ!
Chủ ý này của Tống Dã là có từ mùa đông năm ngoái, sau kỳ thi cuối học kỳ 1 lớp 10. Lúc đó Khúc Liệu Nguyên ngoài cầm "Khen thưởng tiến bộ vượt bậc," còn cầm "Khen thưởng cán bộ lớp xuất sắc."
Lúc đó Tống Dã liền nhận ra Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn quả thực là có năng lực làm được cán bộ lớp, được bạn cùng lớp ủng hộ, còn được lãnh đạo trường tán thành.
Nếu như vào lớp thực nghiệm, cậu vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, chỉ cần giữ nguyên biểu hiện như vậy, có cơ hội rất lớn nhận được danh hiệu "Cán bộ học sinh xuất sắc" trên cấp tỉnh, danh hiệu này trường cấp 3 kiểu mẫu cấp tỉnh hàng năm đều có danh ngạch.
Thi đại học có thể cộng điểm.
Tối chỉ học một tiết tự học, tiết 2 học sinh nội trú về thu dọn ký túc xá, học sinh ngoại trú có thể về nhà, hoặc là đọc sách tự học trong phòng học cũng được.
Học sinh mới lớp 10 ở tầng của học sinh lớp 12 đã tốt nghiệp, lớp 11 và lớp 12 mới vẫn ở tầng cũ.
Tống Dã dọn vào 401, Khúc Liệu Nguyên dọn vào 402 Tống Dã ở lúc trước, hai người trở thành hàng xóm cách nhau một bức tường.
Lúc chuyển đồ không trách khỏi việc chia tay bạn cùng phòng trước đây, tâm trạng học kỳ mới và tâm trạng trước khi đến trường chia lớp khác hẳn nhau, đã không còn thương cảm, mà tập trung vào triển vọng và chúc mừng.
Phòng 411 cũ chỉ có Khúc Liệu Nguyên thi được vào lớp thực nghiệm, các bạn cùng phòng khác thì phân tới các lớp thường khác nhau. Nhưng vì là Khúc Liệu Nguyên, bạn cùng phòng đều giữ thái độ hữu hảo chúc mừng, tạm biệt cậu.
"Ở lớp thực nghiệm phải tiếp tục cố gắng nhé, lớp trưởng."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Mấy ông cũng vậy!"
Mọi người đã dọn xong đồ của mình, Diêu Vọng vẫn chưa về. Mấy người trao đổi, có nên giúp cậu ta dọn đồ trên giường không, nếu không người khác dọn vào ở kiểu gì?
Rất nhanh liền có nam sinh mới chuyển vào lớp 11 - 7 nói cho bọn họ biết: "Diêu Vọng lại được phân vào lớp 7 rồi, vẫn ở phòng này, nó không cần chuyển ổ, tan học thấy nó đi thẳng rồi."
Thì ra là vậy, mấy người phòng 411 cũ sẽ không xía vào nữa, khuân đồ của mỗi người tới phòng mới.
Tống Dã đã thu xếp đồ đạc xong, qua 402 giúp Khúc Liệu Nguyên lót xong giường, thay ga giường và vỏ chăn sạch sẽ mang từ nhà tới. Đệm chăn để trong ký túc xá cả một mùa hè hơi có mùi.
"Sáng sớm mai dậy sớm chút, mang ra phơi nắng." Tống Dã nói, "Tối nếu đi nhà xí, đừng có quên là đã chuyển phòng rồi đấy, mở mắt ra nhìn xung quanh rồi mới ra cửa, cẩn thận đụng vào đâu hoặc là đá phải cái gì."
Khúc Liệu Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn, vẫn đang ăn một cái bánh Custard, nói: "Tớ còn lâu mới thế."
"Còn lâu mới thế?" Tống Dã cười nhạo cậu nói, "Ở nhà là ai ngủ giường tớ, nửa đêm quên mất, đụng vào tường hả?"
Những bạn học khác đang dọn đồ khác trong phòng đều cười, giường trên Khúc Liệu Nguyên là một nam sinh tên Lý Siêu, cười muốn ngã từ trên xuống, ha ha ha hỏi: "Sao lớp trưởng muốn ngủ giường ông?"
"Ai biết được." Tống Dã đáp, lại cười nhạo nhìn nhìn Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên không nói lời nào, xụ mặt đi vứt vỏ bánh Custard. Cái gì mà cậu ngủ giường Tống Dã? Rõ ràng là ngủ chung nhé, còn là Tống Dã mời cậu ngủ chung.
Dọn dẹp ổn ổn, hai người đi tắm, trên đường không có ai, Khúc Liệu Nguyên mới nói với Tống Dã: "Cậu đừng lớn gan thế, nơi công cộng làm loạn sao được? Bị người ta phát hiện, vậy là phiền toái rồi."
Tống Dã vẻ không có hề gì nói: "Có thể có phiền toái gì? Bị phát hiện thì nói, hai anh em tốt, hôn môi cái, không được à?"
"Cậu lại giả ngu trêu tớ, giỏi quá ha?" Khúc Liệu Nguyên dở khóc dở cười nói, "Hai anh em tốt nhà ai mà sẽ hôn môi chứ? Nếu như bị người ta biết bọn mình đang làm người yêu, trường sẽ gọi phụ huynh, vậy ba tớ mẹ tớ sẽ biết luôn, đến lúc đó làm sao giờ?"
Tống Dã giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Cậu sợ bị bọn họ biết à?"
"Đương nhiên là sợ rồi, làm sao không sợ?" Khúc Liệu Nguyên ngẫm lại hậu quả bị phát hiện liền căng thẳng muốn chết, nói, "Hai người bọn họ cũng không thể đánh cậu, chỉ biết đánh tớ thôi."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Sau này tớ không bị đánh nữa, ba tớ đánh người tàn nhẫn lắm, không biết cậu có còn nhớ không? Tiểu học có lần cuối tuần tớ không làm bài tập, ổng cầm thắt lưng quất tớ một trận, cả lưng cả mông đều là vết máu, qua mấy ngày mới hết."
Cậu khi còn bé thực ra cũng chỉ chịu đòn đúng một lần kia, chính cậu chỉ nhớ rõ bị đánh rất thảm, vết máu mấy ngày mới tan. Chi tiết Tống Dã nhớ rõ hơn cậu.
Lúc đó hai người bọn họ học lớp 1, nguyên nhân Khúc Liệu Nguyên bị đánh cũng không phải chỉ đơn giản là không làm bài tập như vậy, là không làm bài tập, còn nói dối giáo viên, nói cuối tuần nhà cháy, đốt mất sách bài tập của cậu.
Giáo viên đương nhiên sẽ không tin lời nói dối vụng về này của bạn nhỏ, gọi điện tố tội cho Cao Tú Nguyệt.
Hai vợ chồng Cao Tú Nguyệt không chiều thói hư nói dối của con trai, vì để cho cậu nhớ, lúc này mới đánh cậu một trận.
Tuy hiện tại cậu đã quên nguyên nhân mình bị đòn thực sự, nhưng sự trưởng thành những năm qua vẫn cho thấy rõ ràng đánh đòn có hiệu quả, trong đám nhỏ Gia Chúc Viện này, bướng nhất là cậu, tính tình trung thực nhất cũng là cậu.
"Đến ngày đó thật, anh chịu đòn thay em." Tống Dã vươn tay, ôm vai Khúc Liệu Nguyên, giống như một đôi anh em tốt rất thường gặp trong sân trường.
Hắn nhỏ giọng hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Nếu dì Cao và chú Khúc không đồng ý, anh đưa em đi trốn liền, được không?"
Khúc Liệu Nguyên bị mấy chữ này kinh động, nói: "Trốn... trốn đi đâu? Tớ không thể rời khỏi ba mẹ tớ được, bọn họ sẽ đau lòng."
Tống Dã: "..."
Hắn lập tức cười, nói: "Anh nói đùa với em thôi, trông em sợ rồi. Dì Cao chú Khúc giống ba mẹ ruột tớ, cho dù là cậu muốn đưa nhau đi trốn, tớ còn không nỡ hai người bọn họ đấy."
Khúc Liệu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cũng cười nói: "Tớ còn tưởng cậu đang nói thật, đây đã là niên đại gì rồi. Nhưng giờ thì không thể cho bọn họ biết được, cậu sau này cũng để ý chút, loại hành vi ở trong trong phòng học đột nhiên hôn tớ như hôm nay, về sau tuyệt đối không được."
Tống Dã nói: "Được."
"Chờ bọn mình trưởng thành rồi nói, ít nhất phải lên đại học đã," Khúc Liệu Nguyên mưu tính sâu xa, cũng rất lạc quan, nói, "Phải để bọn họ thấy chúng ta là người lớn, không phải đùa giỡn, đến lúc đó hẵng nói cho bọn họ."
Tống Dã gật đầu: "Được, anh nghe lời em."
Khúc Liệu Nguyên chợt thấy không đúng, nói: "Bình thường chuyện gì cũng là cậu quyết định, sao hôm nay tự nhiên nghe lời tớ?"
"Vì cậu nói đúng, cũng bởi vì," Tống Dã quay đầu đi, thấp giọng nói, "Anh yêu em."
Khúc Liệu Nguyên được hắn bày tỏ trực tiếp như vậy nhiều lần, không giống trước đây vừa nghe thấy chữ này liền xấu hổ muốn bùng cháy, giờ nghe liền thấy vui vẻ, trong lòng cũng ngọt tí tách, dứt khoát đáp lại nói: "Tớ cũng yêu cậu, yêu cậu một vạn năm."
Ở trong phòng thay quần áo ngoài phòng tắm cởi quần áo, Khúc Liệu Nguyên còn ngâm nga: "Yêu cậu một vạn năm, yêu cậu chịu đựng thử thách, bay vượt qua giới hạn của thời gian... Tiểu Dã, tớ vào trước chiếm chỗ đây!"
Tống Dã nói: "Được, tớ cất quần áo xong vào tìm cậu."
Khúc Liệu Nguyên sung sung sướng sướng đi vào tắm.
Tống Dã gấp đơn giản quần áo hai người, để vào một ngăn tủ, đỡ khỏi lát nữa đi ra mặc nhiều nếp nhăn. Đóng cửa tủ, tay hắn vẫn đặt trên cánh tủ, trong lòng nhịn không được thở dài.
Cuộc nói chuyện lúc nãy giống như một sự thăm dò vô ý thức hơn, hắn thực sự nghĩ đến, nếu ba mẹ Khúc gia không đồng ý, hắn sẽ bắt cóc Khúc Liệu Nguyên cao chạy xa bay.
Giờ xem ra không khả thi lắm, bỏ qua. Vẫn nên đàng hoàng, giữ một hình tượng đáng tin cậy, tiếp tục khiến dì Cao và chú Khúc yêu mến nhiều hơn nữa đi.