Edit: Bàn
Trong lòng Tống Dã không biết nghĩ ra bao nhiêu tính toán nhỏ nhặt, Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không biết gì cả, một lòng chỉ vì mình và Tống Dã cùng đậu vào lớp thực nghiệm, còn có thể tiếp tục làm lớp trưởng mà cảm thấy vui sướng.
Nhưng rất nhanh, công tác của Khúc lớp trưởng sắp gặp phải Waterloo [1] rồi.
[1]: Trận Waterloo lịch sử của Napoleon, anh em nào quan tâm có thể google nhé. Ngoài ra thì trận này còn là nội dung chương đầu tiên trong quyển "Decisive Moments of History" Tiểu Dã đọc chương trước 😉
Vì mới khai giảng, các học sinh vẫn chưa hoàn toàn thay đổi từ trong không khí nghỉ hè qua đây, ban ngày đi học vẫn tàm tạm chút, đến tối tự học thì rất là rõ ràng, lớp thực nghiệm buổi tối có thêm một tiết tự học thứ 3, bình thường là mọi người tự học, thỉnh thoảng mới có giáo viên môn nào tạm thời muốn giảng ít thứ sẽ tới chiếm dụng một chút, bình thường đều là các học sinh tự học, giáo viên không tới phòng học.
Khai giảng đã một tuần nhỏ, tiết tự học thứ 3 đã vào tiết, trong phòng học lớp 11 - 1 vẫn có người nói chuyện rầm rì.
Khúc Liệu Nguyên quản mấy lần, hiệu quả không tốt.
Lên cấp 3, càng là học sinh có thành tích xuất sắc, càng dễ mắt cao hơn đầu. Khúc Liệu Nguyên trong lớp chỉ là thành tích bình thường, không ít học sinh điểm cao hơn cậu hoặc điểm tương đương chẳng thèm nể cậu, cho rằng lớp trưởng chẳng qua là chân chạy vặt giúp chủ nhiệm lớp mà thôi. Hơn nữa vừa mới chia vào một lớp, giữa hai bên cũng không quá thân quen, Khúc Liệu Nguyên ngại lấy "quan uy" ra ép người, mỗi lần nhẹ nhàng quản kỷ luật một tí, chỉ có thể được tác dụng mấy phút, một hồi sau lại rầm rầm rì rì, so với lúc nãy còn to tiếng hơn, loáng thoáng có chút ý cố tình bắt cậu bẽ mặt.
"Năm ngoái cậu quản người lớp 7 kiểu gì?" Tống Dã thấy cậu lại thất bại, rất thắc mắc, cau mày hỏi, "Tớ thấy bọn con trai lớp 7 kia rõ ràng đều rất phục cậu mà."
Khúc Liệu Nguyên cũng không biết nên nói thế nào, cậu chưa từng tổng kết chuyện này, cảm giác như chính là cứ thuận theo tự nhiên, rồi học sinh lớp 7 đều nghe cậu.
Cậu đoán bừa nói: "Chắc là vì lớp 7 có đứa cầm đầu gây rối, ví dụ như Khang Minh cũng rất thích chém gió, bị tớ giải quyết kiểu bắt giặc phải vua trước. Nhưng cậu xem lớp bọn mình đi, vốn làm gì có đứa cầm đầu."
Tống Dã nhìn quanh một vòng, quả đúng vậy, mỗi bên nói chuyện với nhau, không phải một nhóm nhỏ làm loạn kỷ luật. Hắn ít khi quan tâm người khác thế nào, trước đây tiết tự học trong lớp cũng có người không tuân thủ kỷ luật, hắn chỉ để ý tự mình học, chưa bao giờ để trong lòng, giờ nhìn mấy người tán dóc liền cảm thấy rất đáng ghét.
"Hay không thì ghi tên lại, tìm lão Thôi nói thử xem?" Tống Dã gợi ý cho Khúc Liệu Nguyên, "Năm ngoái nhỏ lớp trưởng lớp 10 kia của bọn tớ thì bình thường làm như thế, tớ vẫn nghĩ chính là lão Thôi bảo nhỏ làm thế."
Khúc Liệu Nguyên không đồng ý, nói: "Cũng có phải học sinh cấp 1 cấp 2 đâu, gặp chuyện liền mách lẻo với thầy Triệu, như thế sao được. Hồi trước tớ ghét nhất là cán bộ lớp mách lẻo với giáo viên."
Tống Dã lòng nói, không đúng à? Cấp 1 với cấp 2 đứa thích phá đám nhất trong lớp chính là bản thân Khúc Liệu Nguyên.
Dựa theo tính cách lười quản người khác của Tống Dã, đơn giản nói: "Nếu không thì dứt khoát khỏi đụng, chờ thi tháng xong, bọn này đều đàng hoàng ngay thôi."
Khúc Liệu Nguyên hiểu ý hắn.
Năm ngoái bọn họ vẫn là những học sinh mới lớp 10, mới vào học phần lớn người cũng là ngày ngày chỉ biết chơi, sau khi thi tháng bị thành tích đánh cho ngu người mới đều xốc lại tinh thần nghiêm túc tập trung học tập.
Dù sao thì không quản được, chẳng bằng đừng tăng thêm phiền não nữa, thầy Tống liền dùng bút gõ gõ sách bài tập trước mặt Khúc Liệu Nguyên, nói: "Trước làm xong đề đi, còn mấy chục phút nữa là tan học rồi, nếu làm không xong, xem tớ xử lý cậu kiểu gì."
"Biết rồi biết rồi." Khúc Liệu Nguyên vốn đang như có điều suy nghĩ nghe lời này một cái, vội vùi đầu xuống ra sức làm bài.
Thực ra cậu cũng không biết Tống Dã nói "xử lý cậu" là "xử lý" kiểu gì, dù sao chung quy là loại trừng phạt gì ấy mà, có thể không chịu thì vẫn tốt hơn là phải chịu. Trong lúc nghỉ hè, trước khi Tống Dã đến sàn chứng khoán giao bài tập cho cậu, lúc nào cũng nói như thế. Nhưng cậu mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ, Tống Dã vẫn không có cơ hội "xử lý cậu."
Chiều ngày tiếp theo có tiết Toán, sau khi tan lớp, trước khi thầy Thôi rời đi, bảo đại diện môn Toán Tống Dã thu bài tập trong lớp, đưa đến phòng làm việc cho thầy.
Khúc Liệu Nguyên giúp Tống Dã thu một phần, nói: "Tớ đưa đi giúp cậu, cậu không cần đi đâu."
Tống Dã lập tức đoán được cậu muốn đi nói với thầy Thôi chuyện kỷ luật tự học, nói: "Cậu được không?" Ý hắn là nếu Khúc Liệu Nguyên không muốn mách lẻo, thế còn có thể nói gì với chủ nhiệm lớp?
"Đưa bài tập thay cậu, cái này thì có gì không được?" Khúc Liệu Nguyên vẫn tưởng mục đích của mình rất thần bí, giấu đầu lòi đuôi nói: "Tớ có tìm thầy Thôi nói cái gì khác đâu."
Tống Dã buồn cười khua tay: "Đi đi đi đi."
Hắn nghĩ, lấy lòng dạ Khúc Liệu Nguyên, chờ lát nữa quay về từ văn phòng, chắc chắn cái gì cũng xì ra cho hắn.
Ai dè sau khi Khúc Liệu Nguyên trở về, cái gì cũng không nói.
Tống Dã hỏi cậu: "Sao đi lâu thế?"
Khúc lớp trưởng thần bí cực kỳ, ra vẻ ta đây, ra hiệu Tống Dã giơ tay, Tống Dã đưa tay cho cậu, cậu cầm tay Tống Dã, học theo mà dùng đầu ngón tay viết trong lòng bàn tay Tống Dã【secret】.
Tống Dã: "..."
Hắn thật không ngờ, cảm giác hình như mình đã đánh giá thấp Khúc Liệu Nguyên từng lăn lộn một năm ở "quan trường."
Tiết tự học thứ 3 tối đó, vừa mới đánh chuông, thầy Thôi đã cầm một chồng đề thi tới phòng học, mặt lạnh vô tình nói: "Nào, làm bài kiểm tra."
Học sinh cả lớp: "..."
Đề Toán bất thình lình, không hề được báo trước này gần như khiến các học sinh người ngã ngựa đổ.
Đề kiểm tra dựa theo kiến thức chương đầu tiên của lớp 11 sau khai giảng và kiến thức cũ lớp 10, chia đôi. Câu hỏi cũng không đơn giản, gần như là một tập hợp lớn các câu hỏi dễ mắc lỗi.
Nhưng dù sao cũng là lớp thực nghiệm, tiết Toán ngày tiếp theo, điểm đã được công bố ra, cả lớp chỉ có một học sinh thi được 88 điểm lót đáy, những người còn lại đều trên 90 điểm, trong đó có 3 người lấy được điểm tuyệt đối, theo thứ tự là hạng 1 Tống Dã, hạng 3 Trình Khiết (bạn học nữ) và hạng 12 Khúc Liệu Nguyên.
Thầy Thôi tuy đã bốn mươi mấy tuổi rồi, nhưng cao, vóc người vừa phải, không hói, đeo kính, trong mắt người trẻ bọn họ có thể dùng "ngọc thụ lâm phong" để hình dung. Khúc Liệu Nguyên đã nghe qua nữ sinh hàng sau nói thầm thảo luận "lão Thôi đẹp trai quá" kiểu vậy.
Ai mà ngờ lão Thôi đẹp trai lúc phê bình học sinh lại xảo quyệt, chua ngoa, cay nghiệt, tàn ác vô nhân đạo như vậy.
Có 2 nữ sinh vừa qua 90 điểm bị thầy chỉ gà mắng chó mà châm chọc một trận, ở đằng dưới lặng lẽ khóc. Các nam sinh thi không tốt cũng đều vui không nổi.
Sau lần này, vào tiết tự học, kỷ luật trong lớp tốt hơn rất nhiều. Bầu không khí lờ mờ muốn nhìn Khúc Liệu Nguyên mất mặt mấy ngày hôm trước trong lớp, cũng theo đó mà biến mất.
Mỗi tập thể đều có đặc điểm riêng của tập thể đó. Ở lớp 10 - 7 ngày trước, thứ mọi người coi trọng hơn là nhân phẩm và nhân duyên của cán bộ lớp, Khúc Liệu Nguyên nhiệt tình cởi mở, làm việc công bằng, đương nhiên là có thể được học sinh lớp 7 công nhận.
Nhưng đối với tập thể học sinh xuất sắc lớp thực nghiệm vẫn chưa đủ quen mà nói, mọi người thừa nhận thành tích hơn. Khúc Liệu Nguyên có thể thi được điểm tuyệt đối trong đề Toán mà đa số người thất bại lần này, nói rõ cậu vẫn có chút tài năng. Điều này với Khúc Liệu Nguyên là một cơ hội để có một khởi đầu thuận lợi.
Tiểu Khúc trưởng thành rồi. Ngoài thành tích trở nên xuất sắc ra, những phương diện khác cũng đang nhanh chóng trưởng thành, thậm chí bắt đầu thể hiện sự sáng suốt trong việc giao du giữa người với người.
Tống Dã ý thức được điểm này, tâm tình không khỏi phức tạp, trưởng thành là chuyện tốt, có lúc cũng không phải tất cả đều là chuyện tốt.
Khúc Liệu Nguyên chẳng hề am hiểu tổng kết quy nạp, bản thân căn bản nghĩ không được nhiều như vậy, cậu chỉ là từ câu "chờ thi tháng xong, bọn này đều đàng hoàng ngay thôi" của Tống Dã mà lấy được gợi ý, kiểm tra tháng còn phải chờ hơn 20 ngày mới tới, tạm thời nhét vào một bài kiểm tra nhỏ, lập tức có thể "đánh" cho bọn họ đàng hoàng.
"Cậu không sợ mình cũng không kiểm tra tốt à?" Tống Dã nhịn không được hỏi cậu.
"Trong lúc nghỉ hè cậu đã kéo tớ chuẩn bị chương này rồi, còn từng làm mấy tờ đề, tớ làm sao mà thi không tốt được?" Khúc Liệu Nguyên thì tự tin mười phần, còn nói, "Dù cho không thi tốt cũng chẳng sao, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chịu nghe giáo viên mắng, tớ vốn chính là hạng mười mấy, cũng có phải học sinh khá giỏi đâu, câu kia nói thế nào ấy nhỉ... Đúng rồi! Vua cũng thua thằng liều."
"..." Tống Dã nghĩ thầm, được rồi.
Khúc Liệu Nguyên đã giải quyết được nan đề đầu tiên là quan mới nhậm chức.
Nhưng Tống Dã thì lại đứng trước vấn đề nghiêm trọng khác.
Mùa khai giảng, cũng nghênh đón một khoá học sinh mới.
Nhóm đàn em lớp 10 trải qua kỳ huấn luyện quân sự, giống bọn họ năm ngoái, nhiệt tình hoà nhập vào cuộc sống cấp 3 mới tinh, xốc nổi, ham chơi, không ít người còn muốn yêu đương.
Lớp trưởng lớp 11 - 1 Khúc Liệu Nguyên cũng rất nổi danh trong toàn trường, đẹp trai, học giỏi, thích chơi thích cười, bình dị gần gũi, đàn anh như vậy, theo lẽ đương nhiên trở thành nhân vật được các em gái lớp 10 nhiệt tình bàn tán.
Kỳ thực bàn tán về Tống Dã cũng không ít, nhưng vì hắn trông rất lạnh nhạt, không thích để ý người khác, rõ ràng là một đoá hoa cao lãnh chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Mà Khúc Liệu Nguyên thì không như vậy, tự mình đến làm quen, với ai cũng có thể hi hi ha ha nói đôi câu. Cậu bé đẹp trai kiểu như vậy, cho dù là thời thiếu niên hay thời thanh niên, cũng là kiểu được hoan nghênh nhất.
Lớp 10 khoá này vẫn là 15 lớp, một tầng toà nhà dạy học có 7 phòng học, lớp 10 - 15 liền bị xếp ở ở tầng 3, sát vách với lớp 11 - 1.
Từ ngày đầu tiên khai giảng, đã có em gái lớp 15 đứng ở giữa cửa lớp mình và cửa sau lớp 11 - 1 cẩn thận mà ló đầu ra nhìn. Xét thấy bầu không khí lớp thực nghiệm chung quy cũng khác nhau, tạm thời vẫn chưa có nữ sinh nào dám quá mức lỗ mãng.
Tống Dã rất nhạy bén với ba chữ "Khúc Liệu Nguyên" này, vừa nghe bên cửa sau kia có em gái lớp 10 khe khẽ bàn luận lời kiểu "kia là Khúc Liệu Nguyên," liền gắt gỏng lên.
Khúc Liệu Nguyên tạm thời vẫn chưa phát hiện, chỉ biết làm lớp trưởng thật tốt, chăm chú học tập, tan học tìm một chỗ không người hôn hôn.
Hơn nữa vừa lên lớp 11, không cần biết người khác thế nào, tình hình học tập của bản thân cậu đã bắt đầu trở nên căng thẳng hơn lớp 10.
Chương trình học lớp 11 khó hơn lớp 10 rất nhiều, trong đó Toán bắt đầu học đường conic, Vật lý cũng bắt đầu giảng điện từ học, đây đều là phần kiến thức có độ khó nhất định, đồng thời cũng đều là phần trọng điểm trong thi đại học. Mà thành tích hai môn này, cũng sắp là hai đại chiến trường của những học sinh xuất sắc đứng đầu lớp thực nghiệm để kéo ra khoảng cách điểm.
Cậu và Tống Dã một lần nữa làm bạn cùng lớp, còn ngồi chỗ gần nhau, ngoại trừ sau giờ học có thể học cùng nhau, trong giờ học có câu hỏi cũng thuận tiện nhận được giải quyết đúng lúc, đối với việc học của cậu mà nói, trăm lợi không một hại.
Hơn nữa thái độ của Tống Dã với cậu, trước sau như một chính là hai kiểu hình thức, ngoại trừ ngày đó mới khai giảng cả gan làm loạn trong phòng học mà hôn một lần ra, về sau hễ là bọn họ đã vào phòng học, Tống Dã liền đổi sang hình thức thầy Tống, học rộng nghiêm khắc, không nể tình.
Bản tính Khúc Liệu Nguyên vẫn là ham chơi, khả năng tập trung không tốt, đi học thỉnh thoảng sẽ không tập trung, bỗng nhiên nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, hoặc là nhớ lại nghỉ hè ở nhà chưa xem xong "Sợi dây chuyền định mệnh", hoặc là nghĩ đến cái cái kẹo mút trong ngăn kéo chưa ăn.
Tống Dã mới đầu còn đụng cánh tay cậu hoặc là vỗ chân cậu dưới bàn, nhắc nhở cậu chú ý tập trung.
Sau Tống Dã phát hiện đây là tật xấu của cậu, bắt đầu áp dụng thủ đoạn quá khích, dùng compa chọt cậu.