Edit: Bàn
Về sau, Diêu Vọng lại tới siêu thị tìm Khúc Liệu Nguyên mấy lần, có lúc là cầm PSP qua đây hai người chơi với nhau, có lúc sẽ mua cốc trà sữa hoặc là kem sữa chua đồ ăn vặt gì đó mang sang.
Nhưng mỗi lần Khúc Liệu Nguyên chỉ có thể chơi cùng cậu ta một hồi, nửa giờ hoặc một giờ, vượt quá thì không được. Cậu mỗi ngày phải làm bài tập bài thi Tống Dã sắp xếp, nếu bài ngày hôm đó không làm xong trong ngày, buổi tối Tống Dã về sẽ "xử lý" cậu.
Diêu Vọng nghe cậu nói lời này, không khỏi hỏi: "Xử lý mày kiểu gì? Chẳng lẽ nó còn dám đánh mày?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không đánh tao, ảnh có biện pháp khác."
Diêu Vọng nhất định phải đập nồi hỏi đến tận cùng: "Ngay trước mặt ba bọn mày, nó cũng dám bắt nạt mày à?"
"..." Khúc Liệu Nguyên hơi xấu hổ, vừa là vì "ba bọn mày," vừa là vì "bắt nạt mày," nói, "Đương nhiên là không rồi. Mày về nhà nhanh lên, hôm nay tao còn một tờ tiếng Anh với nửa tờ Vật lý chưa làm xong."
Diêu Vọng vẫn chưa muốn đi, Khúc Liệu Nguyên nói: "Nếu không thì mày về nhà kiếm ít bài tập mang ra, làm cùng với tao."
Diêu Vọng lập tức vẻ mặt sống không bằng chết, nói: "Bỏ qua bỏ qua." Lúc này mới đi.
Tống Dã đã biết Diêu Vọng ở tiểu khu này, thỉnh thoảng sẽ đến chơi với Khúc Liệu Nguyên, vẫn là Khúc Liệu Nguyên chủ động nói cho hắn biết.
Khúc Liệu Nguyên vốn là vẫn hơi sợ hắn lại lòng dạ hẹp hòi ghen bậy bạ, nhưng lần này hắn biếu hiện vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nói câu: "Nó mà mang đồ ăn đến cậu cho nữa thì cậu cứ mời nó uống Coca lạnh gì gì đó, đừng ki bo."
Khúc Liệu Nguyên ngoài miệng không nói gì, trong lòng thì âm thầm lấy làm lạ, Tống Tiểu Dã vậy mà lại đổi tính rồi?!
Kỳ thực, đổi tính chỗ nào, vừa nghe Khúc Liệu Nguyên nói Diêu Vọng tới siêu thị chơi, Tống Dã liền tức sùi bọt mép, cưỡng ép dùng lý trí dằn xuống mà thôi. Ban ngày hắn lại dọn không ra nổi thời gian để về theo dõi, chẳng lẽ nổi giận bắt Khúc Liệu Nguyên không được để ý đến Diêu Vọng? Khúc Liệu Nguyên không thể nào đang yên lành với bạn học mà làm chuyện không lễ độ này được. Huống gì cũng không có bằng chứng gì cho thấy là Diêu Vọng thích con trai, tất cả hoài nghi và đố kỵ cũng chỉ là trực giác cá nhân của Tống Dã.
Vậy làm sao đây? Chỉ có thể đặt trên bài tập hàng ngày của Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên không có bụng dạ gì, cũng hoàn toàn không ngờ Tống Dã sẽ "độc ác" như vậy, chỉ cảm thấy bài tập càng ngày càng khó, số câu hỏi càng lúc càng nhiều, mỗi ngày ngoài việc thu ngân thì là làm bài, thời tiết 37 38 độ bản thân liền dễ dàng cáu kỉnh, cậu làm bài đến mức bùng nổ cực độ. Mấy lần sau Diêu Vọng đến, cậu cũng không đoái hoài.
Mãi đến tháng 8, Diêu Vọng đi Nội Mông, nói là ba cậu ta ở bên đó có công trình, dẫn cậu ta đi chơi cũng mở mang kiến thức, chính cậu ta cũng không muốn đi lắm, chẳng qua là so với việc ở nhà một mình với người anh kia, không bằng đi cùng ba cậu ta, cũng có thể qua bên đó tránh nóng một chút.
Đi được mấy ngày, cậu ta gửi cho Khúc Liệu Nguyên một tấm ảnh trên QQ:【Bố mày học được cách cưỡi ngựa rồi】
Độ phân giải điện thoại của Khúc Liệu Nguyên không tốt, tối về nhà lên máy tính mới nhìn rõ, Diêu Vọng mặc trang phục dân tộc đặc thù của Mông Cổ, cưỡi trên con ngựa cao lớn, vẻ mặt cuồng phách khốc huyễn, nhưng bàn chân dẫm trên bàn đạp lại đi đôi xỏ ngón in hình.
Áp lực bài tập của Khúc Liệu Nguyên nhỏ đi, lại thấy thời gian trông tiệm thu ngân buồn chán.
Nhưng Tống Dã cũng trở nên quen thuộc với việc mua bán cổ phiếu, không cần ngày ngày ngâm mình xông người trong sàn giao dịch bên cạnh nhóm nghiện thuốc, một ngày có hơn nửa ngày ở cạnh Khúc Liệu Nguyên cùng trông tiệm, chỉ có lúc mở sàn và đóng sàn mới lên sàn giao dịch đi một vòng.
Ngược lại thì Khúc Đại Giang, như thể lớn lên ở sàn giao dịch rồi. Một tháng sau khi ông vào thành phố, mắt thấy mới là thật, cũng bắt đầu tin suy luận của Tống Chí Quốc, đây chính là thị trường chứng khoán tăng giá "người mù vào cũng nhặt được tiền" hiếm thấy, động tâm rồi, có điều không dám mua nhiều, chỉ bỏ vào hơn 10000, mà giờ mỗi ngày ở trong tiệm cũng ngồi không yên, chỉ sợ sẽ lỗ tiền, bản thân lại không biết dùng máy tính lắm, nhất định phải đi nhìn tận mắt mới thấy yên tâm.
Tống Dã không đòi hỏi ông, nhưng sổ mới này của ông vẫn là cố ý dùng thẻ căn cước của Cao Tú Nguyệt mở lần nữa, phân biệt rõ ràng với tài khoản Tống Dã dùng danh nghĩa của ông mở. Đồng thời cũng lo lắng việc tập trung nhiều rủi ro, nên ông và Tống Dã không mua cổ phiếu giống nhau.
Mùa hè này, trong thanh thản nhàn nhã, hai người Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên trông siêu thị nhỏ, bật điều hoà thu chút tiền, làm ít đề, thỉnh thoảng khi không có ai thì trốn trong phòng kho hôn nhau chốc lát, lắc lư thư thả mà qua ngày.
Cuối tháng 8, học kỳ mới khai giảng.
Ngày đầu tiên trở lại trường, trên bảng tin toà nhà khoa học kỹ thuật dán danh sách chia lớp 11, để học sinh tự kiểm tra xem được phân vào lớp nào.
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên là đi thẳng từ siêu thị đến, chờ Khúc Đại Giang về tiếp quản, hai người mới đi, nên tới tương đối muộn.
Trên đường Khúc Liệu Nguyên còn có chút lo lắng: "Nếu không được chia vào cùng một lớp thì làm sao giờ?"
Việc chia lớp hoàn toàn là dựa vào vận may, 2 lớp thực nghiệm tự nhiên, phân vào lớp nào, xác suất mỗi bên là 50:50.
"Thế cũng chẳng sao," Tống Dã đương nhiên là muốn phân vào cùng nhau, trấn an Khúc Liệu Nguyên trước, "Dù sao 2 lớp cách nhau mỗi một bức tường, giáo viên cũng giống nhau, tiến độ dạy học cũng giống, vẫn thuận tiện hơn trước đây nhiều rồi."
Hai người bọn họ mới vừa đi tới bên ngoài toà nhà khoa học kỹ thuật, còn chưa đi vào, gặp phải mấy học sinh đã xem thông báo từ bên trong đi ra, biết hai người hắn, báo bọn họ biết: "Hai ông đều được phân vào lớp 1!"
Khúc Liệu Nguyên vui vẻ: "Thật á?" Cậu còn sợ người ta nói đùa cậu, bỏ lại Tống Dã liền gấp rút chạy vào xác minh.
Tống Dã hàn huyên vài câu với mấy bạn học kia rồi mới vội vã tiến vào.
Khúc Liệu Nguyên đã tìm được tên hai người bọn họ, vui mừng nói: "Là thật! Bọn mình đều ở lớp 1!"
Danh sách là dựa trên xếp hạng thành tích thi cuối kỳ, xã hội tự nhiên tách nhau ra dán hai bên. Lớp tự nhiên rõ ràng nhiều người hơn chút, dán 14 tờ A4, xã hội chỉ có 10 tờ.
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đều ở trên tờ lớp tự nhiên đầu tiên, Tống Dã là người đầu tiên, Khúc Liệu Nguyên là người thứ 23, trong số học sinh có thành tích môn chính và môn tự nhiên lọt top 60, số hạng lẻ phân vào lớp 1, số chẵn thì phân vào lớp 2.
Khúc Liệu Nguyên lại nhìn danh sách lớp 1 một chút, ngoại trừ vài bạn học lớp 1 lúc trước biết, còn có Hách Diễm hồi trước từng làm bạn cùng bàn với cậu!
Hai người đeo cặp đến phòng học lớp 11-1 tầng 3 toà nhà dạy học báo danh, trong phòng học đã có vài học sinh, có người từ trước là lớp thực nghiệm, cũng có lớp thường, nhưng có ai là không biết Tống Dã? Tất cả mọi người niềm nở chào hỏi với hắn, trong ánh mắt có sự kính nể bội phục đối với hạng nhất, hoặc là ý chí chiến đấu âm ỉ coi hắn là mục tiêu truy đuổi về mặt học tập.
Khúc Liệu Nguyên nhắm mắt theo đuôi đi sau Tống Dã, có thể cảm thấy sự coi trọng của người khác đối với Tống Dã, nhịn không được cũng cảm thấy đắc ý, bản thân như là nhóc thư đồng của Tống Dã, sự đắc ý này chính là cáo mượn oai hùm.
Hai người ngồi xuống vị trí dựa vào tường ở chính giữa, người lớp thực nghiệm ít, không ngồi cùng bàn, đều là mỗi người một bàn, chỉ là để chừa lại một lối đi nhỏ nên mới dựa vào tường 2 cái bàn sát nhau, không khác gì ngồi cùng bàn.
Lần lượt lại có bạn cùng lớp tiến đến, đều không ngoại lệ phải nhìn chằm chằm Tống Dã một cái, hắn mới đầu còn khách sáo cười lại, về sau bị nhìn đến phiền, rút sách trong cặp ra cúi đầu đọc. Là một quyển "Decisive Moments in History" có bọc bìa.
Khúc Liệu Nguyên không có việc gì làm, càng không muốn đọc sách, vẫn chống cằm nhìn cửa, rốt cuộc đến khi bạn học cũ tiến vào, cậu lập tức gọi người: "Hách... Hách Diễm?"
Hách Diễm thấy cậu, kinh ngạc vui mừng cười: "Lớp trưởng!"
Đúng là bạn học Hách Diễm, nhưng không giống Hách Diễm mà Khúc Liệu Nguyên biết lắm. Hồi lớp 10 bạn học nữ nhiệt tình này đeo kính gọng nhựa kiểu học sinh tiểu học, còn đeo niềng răng. Giờ tháo niềng răng ra, cũng không đeo kính nữa, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, rốt cuộc lại là một tiểu mỹ nữ có khí chất.
Hách Diễm cũng thật vui, đeo cặp đi qua đây, ngồi trước bàn Khúc Liệu Nguyên, nghiêng đầu lại nói chuyện với cậu, hỏi cậu nghỉ hè làm gì, hai người lúc trước quan hệ không tệ, lúc này lại được chia vào cùng một lớp, nói chuyện rất chi là ăn ý.
Tống Dã nghe một hồi, rời mắt ra khỏi sách, tỉnh rụi quan sát đánh giá nữ sinh này một chút, mới hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Là bạn học cũ của cậu à?"
"Đúng rồi, bọn tớ còn từng là bạn cùng bàn." Khúc Liệu Nguyên vội vàng giới thiệu Hách Diễm với hắn.
Hách Diễm chỉ là không đeo kính, cận thì vẫn là cận, cũng không để ý người bên cạnh, giờ mới thấy rõ đây là Tống Dã, sợ hết hồn, vội nói: "Chào cậu chào cậu, đệ nhất khối... bạn Tống Dã."
Tống Dã liền cười cười lễ phép với nhỏ, nho nhã lễ độ, rất lịch sự, sau đó mới cúi đầu đọc sách tiếp.
Đa số nam sinh cấp 3 ở tuổi này vẫn chưa học được nụ cười như thế, điều này khiến vẻ đẹp trai của hắn có khí chất đặc biệt hơn nhiều chút.
Hách Diễm lúc này liền không tự chủ được mà vén tóc ra sau tai một chút.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu đã không còn là Khúc Liệu Nguyên của năm ngoái, bây giờ có cô gái nào hẹn cậu đi mua Kê Đản Tử, cậu sẽ không làm chuyện ngu ngốc khiến người khác cười rụng răng giống năm ngoái nữa. Cho nên cậu đã nhìn ra! Đây là Hách Diễm thẹn thùng!
Chờ Hách Diễm ôn chuyện cùng cậu xong, quay lại đằng trước. Cậu lập tức tiến đến bên cạnh Tống Dã, lén lút hỏi: "Lúc nãy, sao cậu lại cười kiểu đấy?"
"Tớ cười kiểu gì cơ?" Tống Dã vẻ mặt mù mờ cùng vô tội.
"Chính là..." Khúc Liệu Nguyên trong chốc lát cũng không nghĩ ra tính từ nào thích hợp, kẹt kẹt chốc lát mới nói, "Giống như muốn đi quyến rũ người ta ấy."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên càng nhớ lại càng thấy đúng, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Về sau không được cười với người khác như thế, nhớ chưa?"
Tống Dã nhận ra ý của cậu, vẻ mặt kinh ngạc lại có chút kinh hỉ, cố ý nói: "Cười cũng không để anh cười? Em đây là muốn tạo phản à?"
"Dù sao cũng đừng cười kiểu đấy." Khúc Liệu Nguyên rất nghiêm túc, cảnh cáo nói, "Cậu lớn thành cái dáng vẻ này rồi, bản thân còn không để ý chút đi?"
Tống Dã biết mình được khen, vẻ mặt vui vẻ nhìn cậu, làm bộ hỏi: "Hừm? Anh lớn thành cái dáng vẻ thế nào cơ?"
Khúc Liệu Nguyên mỗi lần nghe hắn tự xưng "anh" liền cảm thấy rất đó đó, lại cảnh cáo: "Về sau ở nơi công cộng, đừng có anh em các thứ, gọi tên tớ ấy."
Cậu sợ Hách Diễm nghe thấy bọn họ nói, chẳng những nói rất nhỏ, còn cách Tống Dã rất gần, gần như là nằm trên tay Tống Dã. Qua một mùa hè nóng nực, cậu lại bị phơi nắng thành cục than, đôi mắt liền có vẻ trong veo khác thường, cách gần như vậy, Tống Dã cũng có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của cậu.
Phù -- Tống Dã thổi một hơi về phía ánh mắt cậu. Cậu vội vàng nhắm mắt.
Tống Dã dùng quyển "Decisive Moments in History" kia ngăn trở ánh mắt hàng sau, hôn cậu một cái thật nhanh.
________
Tống Tiểu Dã mà xuyên vào mấy cái phim cung đấu thì sure kèo đạp hết cung tần quý phi lên làm hoàng hậu nhé