Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Hai... hai mươi lượng?
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, bọn họ chỉ nghĩ thợ săn có tiền, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Mộc lão tam vừa ra tay chính là hai mươi lượng.
Phải biết rằng trong nhà cưới vợ, lễ hỏi tám lượng bạc đã là cao nhất.
Hai mươi lượng...
Sao không đi mua một con rể?
Lại phải liều mạng giành giật tiểu tử sắp chết của Từ gia làm gì?
Lý thị cặp mắt sáng ngời, hai mươi lượng!
Có bạc liền dễ bàn, đặc biệt là đối với loại người thấy tiền sáng mắt như Lý thị, cực kỳ dễ thương lượng.
Mộc lão tam đưa bạc, lập tức đứng trước sự chứng kiến của lí chính cùng tộc trưởng Từ gia, đem Từ Thụy Khanh phân ra sống riêng.
Tự thành một hộ.
Phải làm đến tuyệt đối rõ ràng, Lý thị còn cùng Mộc lão tam ký một tờ giấy ước định: Về sau bất luận Từ gia phát sinh chuyện gì, hoặc là Từ Thụy Khanh phát sinh chuyện gì, đều cùng hai bên không quan hệ, không thông lui tới.
"Đi thôi, đem con rể ta đi chữa bệnh." Mộc lão tam đem giấy hộ tịch thu vào, mạnh mẽ lớn giọng tuyên bố.
Ông cố tình làm trò trước mặt nhiều người như vậy, làm cho rõ Đinh ra Đinh, Mão ra Mão, đem Từ Thụy Khanh cùng Từ gia cắt đứt sạch sẽ.
Kỳ thật cũng không phải vì Từ Thụy Khanh, mà thuần túy là vì nữ nhi ngốc nhà mình.
Ngươi nhìn đám vương bát đản kia, có kẻ nào là dễ sống chung không?
Tình nguyện dùng nhiều bạc, cũng không muốn về sau tới cọ thân thích!
Dù sao...
Bạc cũng không phải của ông.
Là nữ nhi ông nhặt được.
Mộc lão tam ánh mắt thiển cận, cho nên tạm thời còn nhìn không tới, Từ Thụy Khanh cùng Từ gia phân ra, về sau đi vào quan trường, không có một đám heo người nhà chạy theo kéo chân, liền có rất nhiều chỗ tốt.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh ôm Từ Thụy Khanh, đi cực kỳ vững vàng.
Thu hút ánh nhìn!
Vô cùng đại lão!
Đi đến đâu cũng đều tự mang một cổ khí chất bá đạo tổng tài cao lớn.
Có thể không cao lớn sao, ngươi nhìn cô dùng kiểu bế công chúa ôm người trên tay, bình tĩnh đến tự nhiên.
Phảng phất như không phải ôm nam nhân của mình, mà là đang ôm một chậu hoa.
Mộc lão tam khua xe bò, mang theo Phồn Tinh cùng Từ Thụy Khanh đi huyện thành xem bệnh, thuận tiện đem hộ tịch Từ Thụy Khanh đến huyện nha lập hồ sơ.
Dọc theo đường đi, xe bò lắc lư, đại lão một tay đem Từ Thụy Khanh ôm vào trong ngực, như đang ôm một tiểu đáng thương...
Trên đường, Từ Thụy Khanh tỉnh lại một lần.
Vừa vặn bắt gặp Phồn Tinh đang động tay động chân với hắn, cô vươn ngón tay bụ bẫm, chọc chọc mặt hắn một chút, sau đó lại xoa bóp, giống như niết bánh bao. Ngay sau đó lại chọc lên môi hắn, rồi nghịch lông mày hắn.
Giương mắt hỏi cha cô: "Cha, vì sao, có người, đẹp. Có người, xấu?"
May là Tiểu Hoa Hoa không xấu.
Cô không thích xấu.
Mộc lão tam cũng không phải người thành thật gì, rõ ràng bị hỏi đến đầy mặt hoang mang, cảm thấy vấn đề này không dễ trả lời. Kết quả lại tự suy nghĩ một chút, không hiểu thì cứ giả vờ hiểu đi.
"Cái này sao, là như thế này. Ông trời thích ai, thì người đó đẹp. Không thích ai, thì người đó xấu. Này đều xem vận khí, xem ý tứ của ông trời."
"Cha, ta đẹp." Phồn Tinh vui vui vẻ vẻ nói.
"Đương nhiên, Phồn Tinh nhà ta là tiểu cô nương được ông trời thích nha."
"Hắn cũng đẹp." Đại lão chỉ chỉ Từ Thụy Khanh.
"Ông trời cũng thích tiểu tử Từ gia."
"Nhưng mà, cha, xấu." Đầy mặt đều là nếp gấp lớn.
Cú bẻ lái đột ngột này, suýt chút nữa đâm thẳng vào thắt lưng Mộc lão tam.
Trong lòng đau xót, nói là tiểu áo bông tri kỷ, kết quả trong nháy mắt liền cắm ông một đao.
Trong lòng ông bây giờ, thật lạnh thật lạnh.
Từ Thụy Khanh cố gắng nhịn xuống, tuy rằng thân thể còn suy yếu, nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng...
"Tỉnh nha?" Phồn Tinh lại giơ tay sờ mặt hắn.
Mặt Tiểu Hoa Hoa, thật mềm!
Từ Thụy Khanh vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "Ngươi... chú ý."
Kết quả hắn vừa mở miệng, đại lão liền ngay thẳng vạch trần: "Ngươi, thẹn thùng."