Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Ta thật vất vả mới có một con rể, đương nhiên không thể để hắn chết."
Mộc lão tam nói đến đúng lý hợp tình.
Những người khác đều cảm thấy rất có đạo lý.
Dù sao thì tiểu tử Từ gia, cũng là thiếu niên lang anh tuấn nhất làng trên xóm dưới.
Mà nữ nhi ngốc nhà Mộc thợ săn nếu không bám vào việc này, căn bản liền không có khả năng kết hôn với ai, trừ phi là gả cho lão quang côn.
"Mọi người đều nói ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, tiểu tử Từ gia tương đương là người của nữ nhi ta."
Mọi người ở đây, cảm giác lời này có điểm quái quái.
"Nếu Từ gia không chịu lấy tiền ra trị, ta đây đứng ra bỏ bạc."
Những người khác bắt đầu cảm thấy thèm thuồng, làm thợ săn quả nhiên kiếm được nhiều tiền hơn so với làm ruộng. Mộc lão tam vừa nhìn là biết dư dả không ít bạc, nếu không sẽ không có khả năng tài đại khí thô như vậy.
Ai, có nên đi học săn thú không?
"Ngươi thích trị thì cứ trị." Lý thị hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần không để bà ta ra bạc là được.
"Mộc lão tam ta dù ra bạc, cũng phải tính cho rõ ràng. Mời các vị ở đây làm chứng, tiểu tử Từ gia nhìn rõ ràng là bệnh sắp chết, nhưng Từ gia không chịu bỏ bạc đến huyện thành xem bệnh. Mộc lão tam ta ra tiền, về sau tiểu tử Từ gia chính là người của Mộc gia ta, cùng Từ gia không còn quan hệ!"
Nhìn cả gia đình này, không thuận mắt lấy một người.
Vừa lúc, ông chỉ muốn con rể, không muốn đàn đĩa hút máu kia!
"Ý của ngươi là, để Từ Thụy Khanh ở rể?"
Tộc trưởng Từ gia nhíu mày, đầu năm nay trừ phi là chơi bời lêu lổng, con bất hiếu không màng cha mẹ tông tộc, mới bị cho đi ở rể. Từ gia nếu có con cháu ở rể, vậy thanh danh liền không dễ nghe.
Trước đây Mộc lão tam từng nghe Từ Thụy Khanh nhắc qua, hắn muốn thi khoa cử.
Tiểu tử này tâm tư rất lớn, nói không muốn cả đời ở trong đất cày cuốc, nếu như ở rể, vậy thì sẽ trở ngại khoa cử.
Vì thế không kiên nhẫn phất tay: "Ta muốn hắn ở rể làm gì? Nếu mà ở rể, vậy chẳng phải là yên tâm thoải mái ở nhà ta ăn không ngồi rồi sao?"
Phồn Tinh đúng lúc này ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói với Mộc lão tam: "Cơm nhàn rỗi, cho hắn ăn."
Cô có thể nuôi Từ Thụy Khanh Tiểu Hoa Hoa, hắn vốn dĩ là do cô dưỡng.
Người trong thôn kinh hãi, nữ nhi ngốc mà Mộc lão tam xem ra là thật sự nhận định tiểu tử Từ gia.
Rõ ràng ngốc không hiểu rõ, vậy mà còn biết muốn nuôi Từ Thụy Khanh ăn không ngồi rồi.
"Tiểu tử Từ gia cùng nữ nhi ta thành thân, thì để hắn đơn độc phân ra riêng. Ta muốn hắn tách hộ tịch, thoát ly khỏi Từ gia." Đỡ cho sau này cả gia đình chạy tới tống tiền.
Hộ tịch đơn độc phân ra, chính là xem như không phải người một nhà, Từ Thụy Khanh đối với những người khác trong Từ gia sẽ không còn bất kỳ nghĩa vụ gì nữa.
Lý thị trong lòng tính toán một chút, phát hiện nếu Từ Thụy Khanh phân ra riêng, về sau nhà mình không chiếm được lợi ích, tức khắc sắc mặt trầm xuống.
Mọi người thường nói không có lợi lộc thì không dậy sớm, những chuyện không có ích lợi, ai lại nguyện ý làm?
Còn vô duyên vô cớ mất một người ra riêng.
"Khó mà làm được, ngươi muốn phân ra thì liền phân ra sao? Ngươi chữa khỏi cho hắn, nhà ngươi có nhiều hơn một con rể, còn Từ gia chúng ta lại thiếu mất đi một người. Mộc lão tam, bàn tính này của ngươi cũng thật thâm sâu."
"Phi! Ngươi cái lão chủ chứa ích kỷ!"
Mộc lão tam hung hăng phỉ nhổ.
Dù sao hiện tại trên tay ông lại không thiếu tiền, tiêu tiền mua đứt Từ Thụy Khanh chặt đi quan hệ khỏi Từ gia, cũng tốt!
Hiện tại bỏ ra một chút, về sau bớt được day dưa với hạng người này.
"Ta cho Từ gia các ngươi hai mươi lượng, hôm nay có lí chính cùng các vị tộc lão trong Từ gia các ngươi làm chứng, để con rể ta phân ra riêng. Từ nay về sau, Từ Thụy Khanh chỉ là con rể ta, cùng Từ gia không còn bất kỳ quan hệ gì."