Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"... Khụ khụ, ta không..." Hắn không có thẹn thùng! Hắn chỉ là cảm thấy như vậy không hợp lễ nghĩa!
"Thẹn thùng, còn không thừa nhận." Đại lão một chút mặt mũi đều không cho, trực tiếp chọc thủng hắn.
Từ Thụy Khanh nội tâm lăn lộn, đã che giấu còn nhiều lần bị lật lên, tức giận đến sắc mặt đỏ ửng.
Giãy giụa, muốn tránh khỏi cái ôm của Phồn Tinh, kết quả lại bị đại lão một tay ấn xuống.
Thật sự là một tay ấn xuống!
Ấn ở trên ngực hắn.
Từ Thụy Khanh lúc ấy liền...
Thiếu chút nữa một hơi không lên, trực tiếp bị ấn chết.
"Ngoan ngoãn, đừng cử động nha, mang ngươi đi chữa bệnh." Đại lão như là dỗ hài tử, ăn nói nhỏ nhẹ dỗ Từ Thụy Khanh.
Ở phía trước còn có Mộc lão tam đó!
Thế này còn ra thể thống gì?
Từ Thụy Khanh chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, sau đó liền thuận lý thành chương mà hôn mê bất tỉnh.
Trước khi hai mắt tối sầm, trong lòng còn đang suy nghĩ, hôn mê cũng tốt, ít nhất không cần phải chứng kiến hoàn cảnh xấu hổ này!
Sau khi tới huyện thành, lập tức tìm đại phu.
Bệnh của Từ Thụy Khanh kéo dài đã lâu, thời điểm lão đại phu bắt mạch, trên mặt đều tràn đầy vẻ không tán đồng, không vừa ý.
"Nhìn dáng vẻ, hẳn là bị bệnh một thời gian rồi, sao lại không sớm vào trong thành chẩn trị? Tiếp tục kéo dài như thế, chỉ sợ mạng đều không giữ nổi. Phải tịnh dưỡng thật tốt, bằng không, sẽ để lại mầm bệnh về sau."
Lão đại phu vốn đang nghĩ, để hài tử bệnh lâu như vậy mới tới đây, hẳn là nhà thiếu bạc, không nhất định nguyện ý tiêu tiền. Trong lòng thậm chí còn không tự chủ được thở dài, kết quả trăm triệu không nghĩ tới...
Ông thế nhưng là nhìn lầm?
Tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác, vừa nghe đến lời này, liền rất bình tĩnh nói: "Có tiền, trị tốt cho hắn."
Mộc lão tam đỡ trán.
Kỳ thật nhà bọn họ, cũng không có nhiều tiền như vậy đâu.
Cũng chỉ có khoảng một ngàn lượng thôi, tỏ vẻ tài đại khí thô thế kia, có ngày bị người ta đánh chết!
Bởi vì bệnh của Từ Thụy Khanh cần phải quan sát một hai ngày, cho nên Mộc lão tam cùng Phồn Tinh thuê khách điếm ở lại huyện thành.
Buổi tối, Phồn Tinh canh giữ ở mép giường Từ Thụy Khanh.
Mộc lão tam khuyên đều không khuyên nổi, chỉ có thể ngồi cùng.
Ngồi đến nửa đêm, mẹ ơi, quá mệt!
Vẫn là về phòng ngủ đi.
Ngươi cho rằng ông là sợ trai đơn gái chiếc, cùng ở một căn phòng, nữ nhi ngốc nhà mình sẽ bị tổn hại sao?
Cũng không có đâu, ông chính là lo lắng, tiểu tử Từ gia hiện tại còn bệnh, nữ nhi nhà mình tựa hồ đối với tướng mạo của hắn chảy nước dãi ba thước...
Bệnh đến nghiêm trọng như vậy, nếu lỡ nữ nhi ông động tay động chân, không biết nặng nhẹ, thế thì Từ Thụy Khanh cũng quá thảm!
Sau khi Mộc lão tam trở về phòng, Phồn Tinh vẫn trừng lớn mắt canh giữ.
Sưu Thần Hào có thể cảm nhận được, cô rõ ràng đã rất buồn ngủ!
Nhưng vẫn cố tình không chịu ngủ.
Vì sao?
Sưu Thần Hào nghi hoặc khó hiểu.
Phồn Tinh hai mắt vô thần, đầu nhỏ gục lên gục xuống: "Không thể ngủ, muốn xem người bệnh, không thể ngủ." Ngủ rồi, người liền chết, sẽ không được gặp mặt lần cuối cùng.
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Chiến Thần đại nhân của nó còn chưa có bệnh đến mức đó đâu!
Nhưng nó cũng không khuyên được Phồn Tinh.
Suy nghĩ này giống như một thứ xuất phát từ trong tiềm thức của cô vậy.
Sưu Thần Hào cảm thấy Ngân Phồn Tinh chắc chắn có bí mật, nhưng mà nó sờ soạng không ra...
A, thật phiền!
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Thời điểm ngày hôm sau Từ Thụy Khanh tỉnh lại, liền nhìn thấy Phồn Tinh như môn thần giữ cửa, ngồi ở trên ghế, hai mắt tràn ngập tơ máu, cả người nhìn đều có điểm ngốc.
Cô nói không thể ngủ, đó chính là thật sự không thể ngủ!
Một chút cũng không lười biếng!
Lúc Từ Thụy Khanh phát hiện ở bên mép giường mình có người ngồi, đáy lòng nhất thời không biết nên có cảm giác gì...