Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Vốn dĩ Văn Nhân Nho cho rằng, Phồn Tinh và Thích Hà sẽ có kết cục tốt đẹp.
Hắn không có ý định phá hư, Thích Hà lại nguyện ý vì Phồn Tinh mà đánh đổi tất cả, trên đời này, hẳn là không gì có thể chia cách hai người họ.
Thời điểm nhìn Thích Hà từ viện điều trị tâm lý ở nước ngoài trở về, trong lòng Văn Nhân Nho cảm khái vạn phần.
Hắn trước nay chưa từng thấy, một người tâm như tro tàn sẽ có bộ dạng thế nào, hiện giờ, đã thấy được.
Một chữ tình, chính là đả thương lớn nhất. Tình càng sâu, liền càng khó thoát.
Thích Hà đời này, có lẽ đã không còn khả năng thoát ra.
Sau khi Văn Nhân Nho tùy tiện làm một mối liên hôn vì lợi ích kinh doanh, ngày tháng trôi qua bình đạm như nước, ngẫu nhiên cũng sẽ thấy hối hận, nếu lúc trước bỏ được gia nghiệp Văn Nhân gia, tranh thủ một chút cùng Phồn Tinh... Có lẽ sẽ tốt hơn loại hôn nhân không tình cảm, chỉ toàn mưu tính lẫn nhau này.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, còn sự thật, hắn không quả quyết được như Thích Hà.
Phồn Tinh đi rồi, Thích Hà tựa hồ có chút cố chấp.
Những gì Văn Nhân Nho có thể giúp, đều sẽ giúp một phen, cảm giác viện trợ tình địch năm xưa kiểu này, thật mẹ nó chua xót.
Cũng bởi vì giúp một phen như vậy, gần như là đào hố đem Vân gia gắt gao đẩy xuống!
Thích Hà rất cố chấp, một hai phải lấy đi sản nghiệp Vân gia.
Hắn một người họ Thích, ngươi nói hắn chấp nhất với gia nghiệp Vân gia như vậy làm gì?
Kết quả hắn chỉ lầm bầm lầu bầu: "Vốn dĩ là đồ của tiểu ngốc tử, phải lấy về, giúp cô ấy giữ gìn thật tốt."
Cũng bởi vì lời này, Văn Nhân Nho mới biết, Thích Hà tựa hồ có chút điên cuồng.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi hao hết tâm tư đem Vân gia phá đổ, Thích Hà một bên tiếp quản giữ gìn gia nghiệp Vân gia, một bên bắt đầu làm những việc thường nhân khó có thể lý giải...
Chẳng hạn như, cầu tiên vấn đạo.
Hắn rất chấp nhất, phàm là chùa miếu hay người tu hành nổi danh, cho dù phải ném trăm vạn ngàn vạn, hắn cũng tìm mọi cách gặp mặt một lần.
Những người khác đều cảm thấy, Thích Hà ước chừng là điên rồi.
Văn Nhân Nho cũng cho rằng, Thích Hà làm như vậy, là có chút trốn tránh hiện thực.
Chỉ có Thích Hà biết, trong lòng hắn rất thanh tỉnh.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng hắn vẫn luôn nhớ kỹ hồi ức ngày trước ở cùng Phồn Tinh. Có một chi tiết, hắn sau này mới nhớ rành mạch.
Hắn đã từng hỏi tiểu ngốc tử, có thích hắn không?
Lúc đó tiểu ngốc tử trả lời, không thể thích... Sẽ chết.
Khi đó hắn cũng không để trong lòng.
Sau khi cô hoàn toàn rời đi, hắn mới dần dần ý thức được sự tình có liên quan đến lời cô nói.
Đặc biệt là lúc tiểu ngốc tử sắp chết, gần như dồn toàn bộ sức lực muốn nói một câu thích hắn, kết quả cổ họng lại bị máu tươi lấp kín.
Câu nói kia, không thể thích, sẽ chết.
Có phải là sự thật không?
Thích Hà muốn biết đáp án!
Phá lệ bức thiết muốn biết!
Cho nên hắn bái phỏng tất cả các thế ngoại cao nhân, đi đến tất cả chùa miếu có danh tiếng. Cho dù người ta có nghĩ hắn là thằng ngốc, nghĩ hắn quá dễ lừa, hay thậm chí nghĩ hắn đã phát điên.
Vậy thì cũng có sao đâu?
Thích Hà gần như dùng hết quãng thời gian còn lại của cuộc đời, chỉ để đi tìm chân tướng.
Nhưng cũng không biết là vì thời vận không tốt hay là vì điều gì, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng gặp qua một thế ngoại cao nhân chân chính nào.
Nhân sinh ngắn ngủi vài thập niên, Thích Hà rốt cuộc phải đi đến điểm cuối.
Sau cùng, chỉ có thể ôm hận mà chết.
Đôi mắt mở to trừng lớn, cùng với Phồn Tinh khi chết giống nhau như đúc, tràn đầy chấp niệm không cam lòng.
*
Lời của Thúy Hoa:
Yên tâm, không ngược, đại lão sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề...
Còn nếu cảm thấy ngược, có thể lội ngược về phía trước đọc lại, nhìn xem Thích Hà cùng đại lão có bao nhiêu ngọt!
Chuyện xưa thứ nhất, vợ chồng Ngân Hà kết thúc, rải hoa hoa.
Chuyện xưa tiếp theo, vợ chồng Khanh Tâm sắp online, thừa tướng đại nhân vs đại lão bá đạo, sẽ siêu siêu ngọt ~~~