Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Phồn Tinh mở mắt, nhìn thấy mình đang nằm ở một gian nhà tranh nhỏ.
【Ngân Phồn Tinh tiểu thư, cô có khỏe không?】 Sưu Thần Hào gấp không chờ nổi hỏi.
Hiện tại nó muốn biết, Phồn Tinh trước mắt như thế nào. Đã trải qua tử vong thảm thiết như vậy, chắc là trạng thái tâm lý sẽ nổ mạnh? Còn có thể tiếp tục trợ giúp Chiến Thần đại nhân không?
Kết quả Phồn Tinh chỉ nghi hoặc chớp chớp mắt: "Ta, rất khỏe nha."
Nhưng mà cảm thấy trái tim có chút trống trải, ừm, phảng phất như đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng.
Sưu Thần Hào trong lòng cả kinh, thử hỏi: 【Thích Hà, cô còn ấn tượng không?】
"Có. Tiểu Hoa Hoa ta nuôi, rất ngoan."
【? ? ?】 Chỉ như vậy?
Sưu Thần Hào nháy mắt liền hiểu ra, tình cảm Phồn Tinh đối với Thích Hà, dường như đã bị rút mất. Nhắc tới Thích Hà, chỉ còn lại một câu miêu tả.
Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ rất mong chờ: "Hy vọng đóa Tiểu Hoa Hoa tiếp theo, sẽ càng ngoan."
Tốt, có thể xác nhận, tình cảm cô đối với Thích Hà, thật sự đã xảy ra vấn đề.
Sưu Thần Hào trong khoảnh khắc này tức đến đầu óc oanh tạc.
Tiểu Hoa Hoa, Tiểu Hoa Hoa, cô là người làm vườn, tính toán trồng đầy một sân hoa hoa cỏ cỏ sao?
Tức giận, thế này đối với Chiến Thần đại nhân của nó không công bằng!
"Mi vừa rồi, không khen ta." Phồn Tinh yên lặng kéo quyển sổ đen trong lòng ra, đem tên Sưu Thần Hào đăng ký vào.
Đã hứa tốt, bất kỳ lúc nào cũng đều phải đổi lời thoại đa dạng, khen ngợi cô.
Nói chuyện không giữ lời, bị sét đánh.
Sưu Thần Hào quả thực: 【. . .】 Con mẹ nó!
"Còn có, chỉ số thông minh của ta, tăng chưa?" Phồn Tinh tiếp tục hỏi.
Sưu Thần Hào tức giận trả lời: 【Tăng, chỉ số thông minh của cô từ 1 tăng tới 2!】 Vẫn là nhược trí.
Chiến Thần đại nhân trước khi ngã xuống, đem một bộ phận thần lực giao phó trong tay nó. Nó mượn lực lượng của Chiến Thần đại nhân giúp Phồn Tinh tăng chỉ số thông minh, cũng không biết là do không sử dụng thần lực thuần thục hay là thế nào, lại cảm thấy giúp cô tăng 1 điểm chỉ số thông minh, dường như là phải cố gắng hết sức!
Theo lý mà nói sẽ không khó như vậy!
Nhắc tới chỉ số thông minh, Sưu Thần Hào chợt phát hiện, tốc độ phản ứng của Phồn Tinh hình như đã nhanh hơn nhiều.
Nếu đổi lại là trước kia, để trả lời từng vấn đề như vậy, cô luôn phải phản ứng rất lâu.
Lấy 1 điểm chỉ số thông minh, liền có biến hóa lớn như vậy?
Sưu Thần Hào đột nhiên cảm thấy có chút kinh sợ, nếu tốc độ phát triển cứ theo đà này, nó có trực giác sẽ xảy ra chuyện...
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Sưu Thần Hào thử đi vào tiếp xúc thần thức Phồn Tinh, trước đây đã mò vào một lần, lần này biết đường nên cũng dễ vào hơn.
Nó liếc mắt nhìn qua, vẫn là sóng trắng cuồn cuộn vô biên như cũ.
Ở trung tâm ẩn ẩn lộ ra huyết quang, cũng không biết từ khi nào, xuất hiện thêm một quả cầu kim sắc bay lượn trong thần thức Phồn Tinh. Từng chút lại từng chút tấn công đoàn huyết quang, giống như muốn phá nát thứ nguyền rủa cứng rắn kia.
Sưu Thần Hào nhanh chóng suy đoán.
Nếu nó đoán không sai, quả cầu kim sắc kia hẳn là tình cảm Ngân Phồn Tinh dành cho Thích Hà.
Tình cảm rút ra, phản phệ của nguyền rủa mới dừng lại, nếu không, nguyền rủa khắc vào linh hồn, sẽ cứ mãi đau đớn như thế.
Cho dù là thay đổi thể xác, cũng sẽ đời đời kiếp kiếp tiếp tục đau, đau đến chết mới thôi!
Nhưng mà có thể nhìn ra được, tình cảm của Phồn Tinh rất ngoan cường.
Vẫn luôn cố công kích đoàn huyết quang kia.
Sưu Thần Hào thậm chí còn có cảm giác, khi hai luồng khí chạm vào nhau, liền khiến người ta rùng mình run sợ.
【Phồn Tinh tiểu thư thông tuệ đáng yêu lại mỹ lệ, cô cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?】 Cái này giống như hai luồng mây mưa chạm vào nhau, sấm sét ầm ầm, người chịu đựng chắc chắn không thể nào thoải mái, thậm chí là tâm trí bất ổn.
Nhưng mà Phồn Tinh không chỉ không có cảm giác không thoải mái, ngược lại còn thấy tê tê dại dại, thoải mái vô cùng.
Sưu Thần Hào trầm mặc: 【. . .】
Nháy mắt nhớ ra, Ngân Minh Châu tiểu thư, tiểu quái vật thích nằm trên lồng sắt mở điện vạn Vôn, nướng mặt trước xong lại nướng mặt sau...
Quả nhiên, đại lão danh bất hư truyền.
"Có thể... lại thêm một điểm nữa..." Phồn Tinh chậm rì rì nói: "Tăng chỉ số thông minh của ta."
Từ đó sẽ càng thêm thông tuệ đáng yêu lại mỹ lệ.
So trước kia càng tốt hơn, vui vẻ.
Sưu Thần Hào tức đến tự bế, đem một khối kịch bản đẩy vào não Phồn Tinh, còn bản thân thì tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Cái quỷ gì, nó làm sai cái gì?
Tại sao lại gặp gỡ một cô nãi nãi như cô?
Đây là thế giới cổ đại, nội dung thật sự có chút phức tạp.
Phồn Tinh phản ứng ước chừng một ngày, mới tiêu hóa hết các mối quan hệ rối rắm...
*
Thúy Hoa: Hôm nay cũng là một ngày muốn cầu phiếu phiếu ~~~