Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thích Hà mang theo Phồn Tinh đi khắp nơi ở nước ngoài suốt nửa tháng, ăn uống rất nhiều chỗ, sau đó tình trạng của Phồn Tinh cũng dần xấu đi như dự đoán của Thích Hà.
Cô đau đến hít thở đều khó khăn, càng không thể nào ăn uống nổi.
Sưu Thần Hào đứng bên ngoài nhìn vào, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Nó nghĩ, nó biết Ngân Phồn Tinh tiểu thư vì sao lại chuyển biến xấu như vậy.
Bởi vì cô thích Thích Hà, cùng hắn ở bên nhau, là thật sự vui vẻ.
Càng vui vẻ, thì nguyền rủa lại phản phệ càng lớn.
Cô liền, càng đau!
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
"Thích Hà... Tôi đau quá..." Cô vẫn giữ dáng vẻ như lúc còn nhỏ, nghiêng đầu, một bộ ngốc ngốc manh manh.
Đau đến con ngươi đều hàm chứa nước mắt, dụi vào ngực Thích Hà, tay nhỏ gắt gao nắm lấy quần áo hắn.
Thích Hà muốn khóc, cố nghẹn trở về, thế nhưng cuối cùng vẫn không khống chế nổi chính mình.
"Anh xoa xoa cho em... Sau đó Phồn Tinh liền không đau..."
Tiểu Hoa Hoa lại khóc.
Phồn Tinh thấy trái tim cô theo âm thanh của hắn mà nhói lên.
Không phải loại đau như bị kim đâm trước giờ, mà là tê tái xót xa, cảm thấy cực kỳ không vui.
"Tôi giống như..."
Trái tim tựa hồ ý thức được Phồn Tinh muốn nói điều gì, lập tức thắt chặt lại, phảng phất như sét đánh lửa đốt, như giông bão ập đến tàn nhẫn cắt xé, thậm chí còn đau hơn vạn lần so với trước đây.
"Hoan..."
Tim đau đến tận cùng, trong miệng Phồn tinh bắt đầu có máu tươi ào ạt chảy ra.
Sặc ở trong cổ họng cô, làm âm thanh cô mang theo tiếng khàn đặc, nói không nên lời.
"Hoan... hỉ..."
Trong lỗ mũi cũng bắt đầu có máu đỏ sậm cuồn cuộn tuôn trào.
Máu!
Tất cả đều là máu!
Thích Hà giơ tay muốn lau đi, nhưng mà càng lau, lại càng là máu!
Không thể lau sạch, tại sao không thể lau sạch!
"Phồn Tinh! Vân Phồn Tinh!" Thích Hà cảm thấy toàn thân hắn đều đang run rẩy.
Hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, hắn phải làm cái gì bây giờ? Hắn có thể làm gì bây giờ?
Làm ơn ai đó có thể nói cho hắn biết không?
Làm ơn ai đó đến giúp... giúp hắn, giúp hắn giữ lại tiểu ngốc tử của hắn được không?
Phồn Tinh cố chấp quật cường, trong cổ họng, trong miệng, trong lỗ mũi tất cả đều là máu, nhưng cô vẫn muốn đem lời nói ra hết...
"Hoan... hỉ... thích..."
Cô liều mạng muốn nói ra, thế nhưng đến cuối cùng, lại không thể nói được hoàn chỉnh.
Đau đớn bộc phát đến thấu tim, cùng ào ạt máu tươi sặc trong cổ họng, làm cô không thể thốt lời trọn vẹn.
Cô muốn nói, Phồn Tinh thích Thích Hà.
Thích Thích Hà Tiểu Hoa Hoa.
Cho dù, thích người khác sẽ chết, cô cũng thích.
Nhưng còn chưa nói được hai chữ 'Thích Hà', thì tay Phồn Tinh đã rơi xuống, mắt hạnh mở to trừng lớn, hoàn toàn không muốn nhắm lại.
Phảng phất không cam lòng.
Cô thích Tiểu Hoa Hoa, thích cùng Tiểu Hoa Hoa ở bên nhau.
Nhưng đều chưa kịp nói cho Tiểu Hoa Hoa biết...
"Phồn Tinh!"
Phồn Tinh, Phồn Tinh, Phồn Tinh của hắn...
Thích Hà một lần lại một lần gọi tên Phồn Tinh, nhưng đều không có ai đáp lại hắn.
Tiểu ngốc tử của hắn, đi rồi!
Ở trong rất nhiều rất nhiều máu mà ra đi, thời điểm đi cô còn vô cùng thống khổ.
Hắn biết cô muốn nói gì.
Cô chắc là muốn nói, cô giống như... Thích Thích Hà...
Thích Hà ôm Phồn Tinh, ngồi chết lặng trên thảm khách sạn, bơ vơ khóc như đứa trẻ lạc đường.
Cả đời này của hắn, lần đầu tiên khóc đến khổ sở, là lúc mẹ hắn qua đời. Lần còn lại khóc đến điên dại, là lúc Phồn Tinh rời đi.
Tiểu ngốc tử của hắn!
Bị người ta cướp đi.
Hắn thậm chí không tìm được nguyên nhân, hắn đã rất nỗ lực, cũng đều không có cách nào giữ lại!
Hắn không giữ được cô.
Cuối cùng người ở khách sạn cảm thấy có điểm không thích hợp, mạnh mẽ phá cửa vào, phát hiện cô gái bên trong đã chết, cũng không biết chết từ lúc nào.
Liền lập tức chạy đi báo án.
Trải qua một thời gian điều tra, cảnh sát loại trừ hiềm nghi Thích Hà giết người, đồng thời giúp hắn xin viện trợ tâm lý.
Bởi vì trạng thái của hắn rất tệ.
Mất đi người yêu tạo thành đả kích quá lớn, thế giới của hắn như bị phong bế chặt chẽ, hoàn toàn không thể giao lưu với người bên ngoài...
***
A Vũ: Nhìn đi! Nhìn đi! Đây chính là sủng ngọt sao!! T.T