Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Thích Hà."
Phồn Tinh vươn tay đến, chọc chọc Thích Hà.
Thích Hà sợ có một ngày Phồn Tinh ngủ rồi sẽ không dậy nữa, vì thế đã đem cô đưa vào phòng hắn. Buổi tối gần như hắn đều không chợp mắt được, cứ cách một đoạn thời gian, lại giơ tay kiểm tra hơi thở của Phồn Tinh.
Để xác nhận cô vẫn còn sống.
Người quen trong nước, hắn đều đã liên lạc tất cả.
Cho dù là những ngôi sao sáng trong giới y học, cũng không tra được vấn đề nằm ở đâu, bọn họ khuyên hắn ra nước ngoài xem thử. Những người có quan hệ thân thiết với hắn, thậm chí còn nói thẳng rằng, hắn đừng ôm hy vọng quá lớn.
Bởi vì bệnh khó trị nhất trên đời này, chính là căn bệnh không rõ nguồn gốc.
Đúng bệnh, mới có thể bốc thuốc.
Tìm không thấy nguyên nhân, liền vô phương điều trị.
Gen người biến đổi đa dạng, chỉ cần hơi khác biệt chút, đều có thể dẫn đến một căn bệnh nghiêm trọng. Có lẽ, căn bệnh của Phồn Tinh, chính là bệnh mà nhân loại còn chưa phát hiện tới.
Thích Hà cảm thấy mình hoàn toàn không thể tiếp nhận loại suy đoán này.
Dựa vào cái gì?
Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn người, dựa vào cái gì loại chuyện này lại rơi xuống tiểu ngốc tử của hắn?
Hắn không thể tiếp nhận, cũng không muốn tiếp nhận.
Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, đem người mang ra nước ngoài thì mang ra nước ngoài, bất luận như thế nào, chỉ cần có một phần vạn khả năng, hắn đều sẽ không từ bỏ Phồn Tinh.
"Tiểu Hoa Hoa..." Phồn Tinh nhẹ chọc chọc eo Thích Hà.
"Có phải cậu đang khóc không?"
Cô nghe được âm thanh.
Tiểu Hoa Hoa, mỗi ngày buổi tối, đều giống như đang khóc.
Hắn quả nhiên yếu ớt, quả nhiên cần được che chở cẩn thận.
"... Không có." Thích Hà cực kỳ quật cường phản bác. Nhưng trên thực tế lại không dám xoay người qua, sợ lộ ra nước mắt loang lổ trên mặt.
"Ồ."
Phồn Tinh cũng không khăng khăng muốn chọc thủng Thích Hà.
Tiểu Hoa Hoa rất sĩ diện, không nên vạch trần hắn.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Có bạn bè giới thiệu chuyên gia lĩnh vực tim mạch ở nước ngoài, sau khi Thích Hà nghe được liền nhanh chóng mang người đi.
Thích Hà vẫn luôn ôm hy vọng có một tia may mắn...
Biết đâu...
Biết đâu đối phương thật sự có biện pháp cứu tiểu ngốc tử?
Nhưng mà, hiện thực vẫn tàn nhẫn cho hắn một cái tát.
Không có.
"Thích tiên sinh, loại tình huống này tôi chưa từng gặp qua. Tuy rằng tôi rất có hứng thú nghiên cứu, nhưng là trước mắt, tôi không có năng lực chữa trị căn bệnh này. Ngài cố chờ thêm mấy năm, biết đâu lúc đó y học phát triển, nói không chừng có thể trị được."
Thích Hà cố gắng tươi cười nói lời cảm tạ.
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở trên hành lang dài, hắn liền bắt đầu khóc.
Hai tay che kín mặt, nước mắt từ kẽ hở ngón tay rơi xuống ướt đẫm.
Lại chờ mấy năm, chờ y học phát triển, vậy phải chờ tới khi nào?
Tiểu ngốc tử mỗi ngày đều đau.
Hắn chỉ trơ mắt nhìn, lại không thể gánh chịu thay cô.
Không ai biết, đến tột cùng hắn có bao nhiêu thống khổ!
Hơn nữa hắn rất sợ hãi.
Nếu tình trạng này cứ kéo dài, vậy cuối cùng Phồn Tinh sẽ lâm vào kết cục thế nào.
Chết sao?
Hay là càng ngày càng đau, sống không bằng chết?
Sau khi khóc đủ, Thích Hà đi về khách sạn.
Phồn Tinh nằm trên giường, mày gắt gao nhăn lại, cũng chỉ có khi ngủ cô mới có thể giảm bớt một chút thống khổ. Nhưng thời gian ngủ mỗi ngày cũng không dài.
"Tiểu ngốc tử, anh mang em đi khắp nơi ăn uống, được không?" Thích Hà chờ Phồn Tinh tỉnh lại liền hỏi.
Hắn đã hoàn toàn không tìm được biện pháp.
Những chuyên gia đứng đầu lĩnh vực tim mạch ở nước ngoài, toàn bộ hắn đều tìm đến, nhưng ai cũng nói không có cách trị.
Tiếp tục chạy đi bệnh viện, cũng chỉ sẽ tốn công vô ích.
Tiểu ngốc tử từ nhỏ rất thích ăn uống, hắn liền dẫn cô đi khắp nơi ăn uống, làm cô vui vẻ.
Đi đến đâu... thì tính đến đó.
Đây là thỏa hiệp bất lực cuối cùng của hắn.