Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sau khi đưa ra quyết định, Thích Hà không nói hai lời liền trực tiếp thu xếp hành lý rời khỏi Thích gia.
Này không phải quá lãng phí sao?
Thời điểm buông lời hung ác, cảm thấy hào quang vạn trượng.
Nhưng thứ hắn từ bỏ không phải hạt mè, hắn từ bỏ chính là gia nghiệp Thích gia hơn mấy chục tỷ, lỡ như hối hận thì sao?
Đi đi đi! Chạy nhanh đi!
Mà thật ra hắn cũng không ngốc như vậy, mấy năm nay làm ăn, hắn đều lặng lẽ tích góp không ít tiền, ngay cả nhà ở sau khi kết hôn hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Cho nên, chạy nhanh lên.
Đã lâu không được gặp tiểu ngốc tử, thật nhớ cô.
Đã lâu không có thời gian bên cạnh tiểu ngốc tử, phải nhân cơ hội này quấn lấy cô, sau đó đem người cưới tới tay!
Tưởng tượng như vậy, Thích Hà lại cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi!
Nhưng mà thời điểm đi tìm Phồn Tinh, vẫn cố tình bày ra một chút bầu không khí mất mát.
Hắn thậm chí không biết, rốt cuộc là chính mình có bệnh? Hay là tiểu ngốc tử có độc?
Rõ ràng bị đuổi ra khỏi nhà, mất đi tất cả, hai bàn tay trắng, là một sự kiện bi thương cỡ nào, thế nhưng hắn hiện tại lại có chút... Phấn khởi?
Nếu không phải cố tình giả trang mất mát buồn bã, Thích Hà hoài nghi hắn sẽ tung tăng nhảy nhót mà xuất hiện trước mặt Phồn Tinh.
Nhìn Thích Hà kéo rương hành lý đi về phía mình, Phồn Tinh có chút tò mò nghiêng nghiêng đầu.
Tiểu Hoa Hoa, làm sao vậy?
Cảm giác là lạ.
Rõ ràng khóe miệng giương lên, tâm tình hẳn là không kém, nhưng vì sao lại cố biểu hiện ra dáng vẻ không vui?
"Tiểu ngốc tử, anh không còn gì cả." Thích Hà đi đến, ôm lấy Phồn Tinh, mạnh mẽ bi thương.
Nếu lúc này tiểu ngốc tử nói một câu "Anh còn có em", thì quả thật hoàn mỹ.
Kết quả đại lão bị ôm một lúc, rốt cuộc không chống đỡ nổi, chọc chọc eo Thích Hà, khó khăn nói: "Ừm... Cậu che kín... mũi của tôi..."
Ôm quá chặt, cái đầu nhỏ của cô đều bị ấn trong ngực Thích Hà, không thể hít thở được.
Đại lão thật sự vô cùng sủng Thích Hà, chờ đến lúc không thể nhịn thở thêm được nữa, mới mở miệng nhắc nhở.
Thích Hà: ". . ."
Sau khi buông người ra, Thích Hà khổ hề hề nói: "Tiểu ngốc tử, anh vì em, bị Thích gia đuổi ra khỏi nhà..."
Dứt lời, tạm dừng.
Ánh mắt dừng lại trên người Phồn Tinh, chói lọi như đang chờ Phồn Tinh truy hỏi.
Đại lão cũng không quá hiểu đuổi ra khỏi nhà có ý nghĩa gì, trước giờ trong lòng cô, Tiểu Hoa Hoa của cô luôn là cô che chở, cùng Thích gia có quan hệ gì?
Tiểu Hoa Hoa đi làm ở công ty Thích gia chỉ tổ phí thời gian.
Sưu Thần Hào trong lòng quả thật đậu má: 【Cô hiện tại nên hỏi hắn vì sao!!!】 Nếu không, Chiến Thần đại nhân của nó đang vứt mị nhãn cho người mù xem chắc? Có biết cái gì gọi là an ủi không? Đau lòng Chiến Thần đại nhân!
"... Vì sao?" Phồn Tinh chậm rì rì hỏi.
"Thích Mộc Võ muốn anh liên hôn để làm kinh doanh, anh không đáp ứng." Nếu tiểu ngốc tử mà hỏi chậm hơn chút nữa, hắn suýt không ngụy trang nổi.
Phồn Tinh ở trong lòng đem những lời này tự lý giải một lần, chậm rì rì phản ứng.
Ừmmmm...... Phát hiện chuyện này cũng không liên quan tới mình lắm, vì thế đại lão nghi hoặc.
"Cái này thì... có quan hệ gì với tôi?" Vì sao lại nói bởi vì cô, nên bị Thích gia đuổi ra khỏi nhà?
Thích Hà lúc ấy liền cảm thấy, tâm can tỳ vị thận đều đau!
Bằng hữu, biết cái gì gọi là tuyệt vọng không?
Bằng hữu, biết cái gì gọi là sắt thép thẳng nữ không?
Bằng hữu, cầu biện pháp làm tiểu ngốc tử thông suốt, cầu ông đi qua bà đi lại giúp đỡ!
Thôi, vẫn là nói thẳng cho xong, quanh co lòng vòng gì đó, tiểu ngốc tử không thể hiểu.
*
Thích Hà, nam nhân cho rằng chính mình nuôi lớn đại lão.
Phồn Tinh, đại lão kiên định muốn dưỡng nam nhân phía trên.