Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Tuy Thích Mộc Võ bồi dưỡng Thích Hà, nhưng hiện tại ông ta còn rất khỏe mạnh.

Thích gia chân chính vẫn là do Thích Mộc Võ tự mình nắm giữ. Uy quyền lớn nhất nằm trong tay Thích Mộc Võ.

Dù Thích Hà mấy năm nay đã như tằm ăn lên không ít thế lực của Thích Mộc Võ, nhưng vẫn cứ chưa đủ!

Hắn còn quá trẻ.

Cho nên Thích Mộc Võ liền đem các đối tượng liên hôn đã sàng lọc, kêu Thích Hà chọn một người hợp nhãn, sớm bồi dưỡng tình cảm với đối tượng, lúc này Thích Hà thậm chí không có quyền nói không.

Nếu hắn đã đủ cường đại, đối với loại yêu cầu này của Thích Mộc Võ, hắn có thể trực tiếp cự tuyệt.

Thậm chí xung quan nhất nộ vị hồng nhan*, trực tiếp đối đầu Thích Mộc Võ.

*Xung quan nhất nộ vị hồng nhan: xuất phát từ điển tích tướng quân Ngô Tam Quế vì bị cướp mất tiểu thiếp Trần Viên Viên mà khởi lên chiến tranh.

"Hiện tại con đã hơn hai mươi tuổi, trước tiên có thể đính hôn, bồi dưỡng tình cảm hai ba năm, rồi sau này kết hôn. Như vậy so với đột ngột liên hôn, ít nhất các con cũng có cơ sở tình cảm, ngày tháng về sau chung sống cũng dễ dàng hơn."

Thích Hà mắt lạnh nhìn Thích Mộc Võ: "Nghe ý tứ này của ông, có phải tôi nên cảm tạ ông đã vì tôi mà suy nghĩ không?"

Thích Mộc Võ giận tái mặt: "Thái độ của mày là thế nào? Không hài lòng với quyết định của tao? Nếu không phải thấy mẹ mày mất sớm, mày cho rằng tao sẽ vì mày mà suy nghĩ nhiều như vậy?"

Lời này nói ra...

Quả thật dối trá đến làm người cười lạnh.

"Lúc trước ông đem tôi đưa đến nông thôn, sao không thấy trăn trở chuyện mẹ tôi mất sớm? Hiện tại thấy tôi có giá trị lợi dụng, liền bắt đầu đến giả vờ ban phát ân đức?"

"Mày là thằng hỗn trướng!" Thích Mộc Võ tức đến khuôn mặt đều đỏ lên.

Thích Hà cảm thấy chuyện lạ hiếm gặp, một người bạc tình bạc nghĩa đến nhường này, vậy mà cũng có lúc phải thẹn quá hóa giận.

"Mày cho rằng tao chỉ có một mình mày là con trai sao? Mày cho rằng gia nghiệp chỉ có thể giao cho mày sao? Tao biết mày ở bên ngoài trộn lẫn với một con ngốc, nhưng nam tử hán đại trượng phu, chơi thì chơi, vẫn phải biết nhìn tương lai sau này, không phải sao?"

Đây cũng là việc Văn Nhân Nho đã sớm đoán trước.

Thích gia cùng Văn Nhân gia đều là thượng lưu hào môn, bọn họ ở bên ngoài làm chuyện gì, kỳ thật người trong nhà đều ít nhiều biết được.

Chơi thì có thể chơi, nhưng không được nghiêm túc!

Văn Nhân Nho tự biết mình không cam lòng đánh đổi, cho nên hắn muốn nhìn xem, một ngày kia Thích Hà gặp phải loại tình huống này, đến tột cùng sẽ lựa chọn thế nào?

Thích Mộc Võ: "Mày nếu là chấp mê bất ngộ, thì nhân lúc còn sớm cút ra khỏi Thích gia! Muốn tiếp nhận gia nghiệp Thích gia, tao chỗ này vẫn còn chưa chết, tất cả mọi chuyện đều phải thông qua tao!"

Nếu sớm biết thiên phú của Thích Hà vượt trội hơn nhiều so với Thích Thịnh, thì lúc trước ông ta đã giữ hắn lại bên cạnh bồi dưỡng.

Đào tạo ra một người thừa kế thiên phú cao, lại nghe lời hiểu chuyện.

Mà không phải giống như bây giờ, toàn thân đầy phản nghịch!

"Tao cho mày thời gian ba ngày suy xét, sau ba ngày, mày phải chọn được một người dẫn đến cho tao. Nếu không, từ bỏ chức vụ mày đang đảm nhiệm."

Ánh mắt Thích Hà hơi lóe lên.

Tiểu ngốc tử và quyền thế Thích gia, hắn chỉ được chọn một.

Hiện tại hắn đã là nam nhân trưởng thành, so với thiếu niên hai bàn tay trắng trước kia, thì giờ hắn đã có thêm rất nhiều thứ. Mà con người, một khi có được càng nhiều, sẽ càng khó có thể từ bỏ.

Đặc biệt là nam nhân...

Trời sinh dã tâm cực lớn.

Từ xưa đến nay, khi phải đưa ra lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, bạn có gặp qua ai lựa chọn mỹ nhân, mà không cần giang sơn chưa?

Hắn thật sự có thể vì tiểu ngốc tử mà từ bỏ tất cả sao?

Thật sự nguyện ý quay lại như lúc đầu, trở thành một kẻ hai bàn tay trắng?

Thích Hà trong nháy mắt suy nghĩ đến vấn đề này.

Ánh mắt dần trở nên kiên định: "Không cần ba ngày, tôi hiện tại lập tức đưa ra lựa chọn. Còn không phải chỉ là từ bỏ chức vị sao? Có thể. Ông hoàn toàn có quyền đăng báo cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con, vốn dĩ ngay từ đầu, tôi cũng không phải vì gia nghiệp Thích gia mà trở về."

Lúc trước hắn quay về, là bởi vì nghĩ mình phải càng thêm cường đại, mới có thể bảo vệ Phồn Tinh càng tốt.

Con người trong lúc tiến lên cao, sẽ dễ dàng quên mất mục đích ban đầu của mình.

Nếu hắn cũng như vậy quên mất, tiểu ngốc tử liền rất đáng thương.

Đến cùng, cô chỉ có mình hắn.

Thích Hà hoàn toàn ngó lơ một đám người mỗi ngày đi theo sau Phồn Tinh, tung ta tung tăng gọi cô lão đại...

***

A Vũ: Cảm thấy Thúy Hoa nói rất đúng, một người càng có được nhiều thứ, sẽ càng không dễ dàng từ bỏ. May mà Thích Hà là nam chính, không thì có thể ném đá tra nam rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play