Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thích Hà dẫn Phồn Tinh về chung cư của hắn.
Đem người từ trong xe ôm xuống, hai cánh tay ngó sen của tiểu ngốc tử theo bản năng vòng lấy cổ hắn.
Một bộ dáng nhỏ mơ mơ màng màng.
"Tiểu ngốc tử, em có thích Văn Nhân Nho không?"
Tuy biết Văn Nhân Nho lớn lên không anh tuấn tiêu sái bằng hắn, lại còn có tâm tàn nhẫn, tiểu ngốc tử khẳng định chướng mắt. Nhưng Thích Hà vẫn không nhịn được muốn hỏi, lỡ như tiểu ngốc tử mắt mù thì sao?
"À. . . Không thích." Đại lão lấy mặt cọ cọ lên ngực Thích Hà, nơi này mềm mại, thoải mái.
Thích Hà trong lòng kịch liệt nhảy lên.
Sau đó khẩn trương hề hề, thử hỏi: "Vậy em thích Tiểu Hoa Hoa không?" Hắn biết cô vẫn luôn là ở sau lưng gọi hắn Tiểu Hoa Hoa.
Phồn Tinh có chút say, lại ngủ đến mơ mơ màng màng.
Thời điểm này những người khác tuyệt đối không thể làm cô mở miệng nói chuyện, nhưng Thích Hà có thể.
"... Phồn Tinh?" Thích Hà lại thúc giục một chút.
"Không..." Khi cô đặt ý thức suy nghĩ vấn đề này, trái tim rất đau, đau đến cô cực kỳ không thoải mái, thậm chí nói không ra lời.
Thích Hà trong lòng chợt lạnh, không thích?
"Không thể... thích..." Phồn Tinh đứt quãng nói.
Trong đầu có một ý thức rõ ràng nói cho cô biết, không thể thích người khác, sẽ chết!
"Vì sao không thể thích?" Thích Hà gấp không chờ nổi, cố truy vấn đáp án.
Đối với Văn Nhân Nho, là chém đinh chặt sắt không thích.
Đối với hắn, là không thể thích.
Thích Hà có thể cảm giác được, Văn Nhân Nho trong lòng Phồn Tinh chỉ là người ngoài. Mà hắn đối với tiểu ngốc tử, là một sự tồn tại khác biệt!
Là không thể thích, không phải không thích!
Trái tim vô cùng đau đớn, giống như bị một nắm tay vô hình siết lấy, từng giây từng giây tàn nhẫn bóp chặt.
Đại lão đau lên liền rất táo bạo, Thích Hà ở bên cạnh lại liên tục truy vấn, vì thế liền giơ tay một tát đánh xuống.
Mặt Thích Hà tê rần.
Shhhh...
Sau khi bị đánh một tát, hắn lại còn không thể làm gì. Bởi vì tiểu ngốc tử nhắm mắt mà đánh, đây là vô ý ngộ thương.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Ôm người trở về phòng, giúp Phồn Tinh cởi giày vớ, sau đó lại dùng khăn lông ấm lau mặt cho cô.
Thích Hà yên lặng tự hỏi một vấn đề đặc biệt đáng khinh...
Hắn có nên đưa tiểu ngốc tử đến phòng cho khách không?
Đưa, không đưa, đưa, không đưa...
Trong đầu phảng phất có hai tiểu nhân đang đánh nhau, trước giờ chưa từng rối rắm đến mức này.
Cuối cùng, Thích Hà bất đắc dĩ thừa nhận mình không chỉ đáng khinh xấu xa mà còn hạ lưu vô sỉ.
Đúng, hắn không đưa.
Lý do: Bạn xem, tiểu ngốc tử uống rượu, khẳng định sẽ không thoải mái. Hắn phải ở bên cạnh mới có thể chăm sóc tốt cho cô.
Tuy rằng lý do dùng để thuyết phục bản thân đặc biệt đúng lý hợp tình, nhưng nội tâm đáng khinh hoàn toàn không lừa nổi chính mình.
Trước tiên, Thích Hà đi tắm đến thơm ngào ngạt.
Sau đó, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh tiểu ngốc tử.
Thích Hà quy quy củ củ đem hai tay giao nhau đặt trên bụng, cho người ta một cảm giác đoan chính. Cứ như vậy mở to hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, nhìn chằm chằm một hai tiếng mới dằn xuống được kích động trong lòng.
"Tiểu ngốc tử." Thích Hà thử gọi một chút.
Phồn Tinh không phản ứng.
"Phồn Tinh?"
". . ."
"Tinh Tinh?" Xưng hô từng bước dần trở nên đáng khinh.
". . ."
"Thân ái?"
"Thân ái tiểu ngốc tử?"
"Lão bà?"
Thích Hà đem tất cả những xưng hô cất giấu trong lòng mấy năm qua, từng cái từng cái lần lượt gọi. Gọi một tiếng, lại kéo chăn che mặt một lần, che đi biểu cảm cười trộm của hắn, phảng phất có chút ngượng ngùng.
Chờ sau khi kêu xong tất cả, Thích Hà mới mỹ mãn ôm lấy Phồn Tinh, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng Phồn Tinh cọ cọ vào Thích Hà, cái đầu nhỏ tìm đến vị trí thoải mái, một chút cảm giác bài xích đều không có.