Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy..."

Có mẹ sinh không có mẹ dạy...

Buổi tối đi ngủ, Thích Hà ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng bò dậy đá một chân vào bàn, thô bạo phun: "Mẹ nó!"

Hắn có để ý chuyện mình bị người khác mắng không?

Mẹ! Hắn là mẹ nó rất để ý!

Trong lòng như có hạt giống độc ác chậm rãi nảy mầm, hắn không hề làm gì đứa ngốc kia, bà già đó dựa vào cái gì chạy đến trước mặt hắn khoa tay múa chân? Nghĩ rằng hắn dễ bắt nạt sao?

Thích Hà càng nghĩ càng cảm thấy nuốt không nổi cơn tức này.

Nếu tất cả mọi người đều khinh thường hắn, cảm thấy hắn chính là tạp chủng hết thuốc chữa, cho rằng đời này hắn là lưu manh, vậy thì hắn liền làm loạn cho bọn họ xem!

Mắng hắn đúng không!

Ha hả!

Thích Hà cười lạnh, cười đến quái đản lạnh nhạt, trong lòng yên lặng phát sinh ý nghĩ.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Nông thôn tương đối hẻo lánh, chủ yếu là dùng lửa đốt. Hầu như nhà nào cũng có phòng chứa củi, bên trong chất đống cỏ khô cùng củi lửa.

Thích Hà bật lên một mồi lửa, đứng sau phòng củi nhà bà ngoại Di.

Tính tình hắn cũng không phải quá hư hỏng, trong lòng hắn rõ ràng điều này. Chẳng qua tất cả mọi người đều không hiểu hắn, đều khinh thường hắn, vì thế hắn mới trở nên phản nghịch, không dễ ở chung.

Hắn muốn chân chính trở thành một đứa hỗn trướng tội ác tày trời, những kẻ trong thôn ở sau lưng nguyền rủa hắn, có tin hắn thọc chết hết một đám bọn bọ không?

Dù sao hắn vẫn chưa thành niên, cho dù hắn giết bọn họ, thì cũng không cần đền mạng!

Hiện tại hắn cảm thấy, chỉ nghĩ được mà không làm được, muốn hư hỏng lại không đủ hư hỏng, cảm giác này thật sự rất tồi tệ! Hắn không muốn cứ mãi tiếp tục thế này, nếu tất cả mọi người đều thấy hắn là đồ hỗn trướng, vậy thì hắn liền làm cho hai chữ hỗn trướng này đúng với sự thật!

Sương khói lượn lờ.

Một mồi lửa hạ xuống.

Trong lòng Thích Hà chậm rãi hiện lên niềm tin kiên định.

Thế đạo này, chính là thế đạo đáng chết, người tốt thì bị khinh, ngựa ngoan thì bị cưỡi. Hắn không muốn bị người khinh, cũng không muốn bị người cưỡi!

Dùng bật lửa đốt phòng chứa củi, nhìn ngọn lửa hừng hực bốc cháy.

Thích Hà đắc ý kiêu ngạo bắt đầu cười, uất ức đè ép trong ngực đã nhiều năm, trong nháy mắt tựa hồ hoàn toàn tiêu tán, làm hắn có loại cảm giác dương mi thổ khí*.

*Dương mi thổ khí: Nâng lông mày, thở mạnh ra, chỉ cảm giác thỏa mãn sau khi đạt được thứ mình muốn.

Thật sự thoải mái!

Bà già, mắng đi, dốc hết sức mắng đi!

Lửa không đốt tới trên người, ai cũng không biết đau!

Thích Hà xoay lưng rời đi, đem ánh lửa vứt lại phía sau, cà lơ phất phơ bước dọc theo đường nhỏ nông thôn, còn thuận tiện ghé qua bờ sông rửa mặt cho sạch sẽ.

Sau đó liền thấy...

Phồn Tinh một đầu đầy kẹp plastic đủ mọi màu sắc chầm chậm đi tới, Sưu Thần Hào đã tuyệt vọng không chịu nổi, ba ba à, đám kẹp này thật sự không có thẩm mỹ, cầu xin cô đừng mỗi ngày đều bắt nó khen nữa.

Sưu Thần Hào lâu nay chưa từng nếm qua thống khổ như vậy, Ngân Phồn Tinh tiểu thư, đỉnh đầu đầy kẹp plastic Mary Sue bảy màu sáng chói, còn yêu cầu nó mỗi ngày khen cô không được lặp lại lời cũ!

Này quả thật là tra tấn thảm thiết!

"Con ngốc kia, đứng lại." Đáy lòng Thích Hà tràn đầy ác ý, ánh mắt nhìn về phía Phồn Tinh đều lập lòe gian xảo.

Hắn hư rồi. Phồn Tinh dưới đáy lòng nói với Sưu Thần Hào.

【Sao cô biết?】

Hơi thở.

Hơi thở không đúng.

Phồn Tinh có thể nhạy bén cảm giác được một người có thiện ý hay ác ý, thiện ác không phải thể hiện ngoài mặt, mà là ở nội tâm.

Có người nhìn hung thần ác sát, nhưng nội tâm lại rất mềm mại. Có người nhìn giống như so với trước kia không hề thay đổi, nhưng trái tim lại chậm rãi trở nên cứng rắn.

Thật giống như, từ thạch trái cây mềm mại, biến thành chân gà chiên bột mì giòn giòn mà cô hay gặm.

Phồn Tinh ngoan ngoãn đứng lại, Thích Hà trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên là con ngốc, chắc chắn rất dễ bắt nạt.

Thích Hà cúi đầu, đắc ý dạt dào nhìn đứa ngốc trước mắt, nói: "Con ngốc, tao đã đốt nhà mày rồi. Để xem mày và cái bà già kia tối nay ngủ chỗ nào!"

Tưởng tượng đến chuyện mình vừa làm, liền nhịn không được thở ra một ngụm ác khí.

Còn cố ý chỉ vào phương hướng đang bốc khói cách đó không xa: "Thấy không? Đó chính là lửa đang cháy ở nhà mày. Sợ hãi không? Nếu không phải mày và bà già kia không ở nhà, tao đã sớm một đuốc thiêu chết hai người!"

Đúng, chính là như vậy!

Tâm địa cứ tiếp tục như vậy tàn nhẫn hơn nữa!

Chờ một ngày kia trở lại Thích gia, đem tất cả người ở Thích gia thiêu chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play