Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Theo sau vài ngày, cuối cùng Phồn Tinh cũng bị phát hiện.
Hồ bằng cẩu hữu bên người Thích Hà nghi hoặc: "Này, Thích Hà, kia có phải đứa ngốc ngồi sau cùng trong lớp chúng ta không?"
Những người khác phụ họa: "Hình như là vậy."
"Nó đi theo chúng ta làm gì?"
"Hai ngày trước đã bắt đầu theo, tao còn tưởng là tao nhìn lầm. Nó thường nhìn Thích Hà, hay là đang đi theo Thích Hà? Đừng nói là giống như những nữ sinh khác, yêu thầm Thích Hà nha?"
Trong tay Thích Hà cầm điếu thuốc, hút một ngụm, phun ra một vòng khói, không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Những người khác tiếp tục ở bên cạnh ồn ào: "Đứa ngốc cũng biết yêu thầm sao? Thích Hà, mị lực của anh thật lớn nha!"
"Ăn nói nhảm nhí! Đi về."
Thích Hà liếc mắt liền nhìn thấy cái đầu một đám kẹp đủ mọi màu sắc, làm hai mắt hắn cay đến phát đau!
Cái quỷ gì, tề tựu bảy màu, triệu hoán cầu vồng chắc?
Nhà Thích Hà cách nhà bà ngoại Di của Phồn Tinh không xa, hai người thật sự tiện đường, cho nên chờ sau khi những kẻ khác đều đường ai nấy về, thì ở trên đường nhỏ nông thôn, cũng chỉ dư lại Thích Hà cùng Phồn Tinh chậm rì rì theo phía sau.
Vốn dĩ Thích Hà không định tính toán với một đứa ngốc.
Nhưng bạn biết cái gì gọi là âm hồn không tan không?
Mẹ nó giống y hệt của nợ, chậm rì rì bám ở phía sau, không rên một tiếng. Nhưng chỉ cần Thích Hà hơi quay lại, liền lập tức nhìn thấy cái đầu tản ra đủ mọi màu sắc ánh sáng Mary Sue.
Thích Hà nghĩ đến những kẻ vừa rồi ồn ào nói đứa ngốc này có thể yêu thầm hắn.
Đáy lòng lập tức bùng lên ngang ngạnh, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, bị một đứa ngốc thích, này mẹ nó thật sự là sỉ nhục!
Vì thế Thích Hà dừng bước, chờ Phồn Tinh chậm rì rì đi tới, liền ngăn lại đường đi của cô.
Phồn Tinh ngẩng đầu, trong miệng còn đang ăn kẹo.
Bị Thích Hà hung tợn liếc mắt, trừng đến cả mặt lơ ngơ, con ngươi đen láy nhìn đối phương, trong lòng suy tư: Che chở hắn, làm sao che chở?
"Còn dám đi theo, ông đây liền đốt trụi nhà cô!" Thích Hà hạ giọng, hung hăng uy hiếp.
Nói xong liền đi, để lại Phồn Tinh đứng trong một trận mưa gió.
Tuy rằng hiện tại hắn còn yếu gà chưa tiến hóa, nhưng trên người vẫn mang khí thế bá đạo.
Phồn Tinh đứng tại chỗ ngây ra trong chốc lát, nói với Sưu Thần Hào: "Tính tình hắn hình như không tốt lắm."
Sưu Thần Hào thầm niệm, làm sao có thể tốt!
Chiến Thần đại nhân hung hãn, từ xưa đến nay là người đệ nhất, kẻ khác ở trước mặt hắn đều cúi đầu gọi thần, hắn được đối đãi như thế tính tình có thể tốt sao?
Đương nhiên không thể!
"Trẻ nhỏ không nghe lời..." Phồn Tinh nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giống như đang nặn ra câu tiếp theo.
Thật lâu thật lâu sau đó, rốt cuộc nghĩ được: "Hơn phân nửa là tính tình quá lớn..."
"... Đánh... Đánh một trận là ngoan rồi."
【. . .】 Từ từ, cô muốn đánh ai? Cái ý tưởng này là ma quỷ!
Cô mẹ nó không phải chỉ số thông minh thấp sao? Đây là từ chỗ nào học được?
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
"Tinh Tinh, vừa rồi hỗn tiểu tử Thích Hà kia nói gì với con? Có phải nó đòi tiền con không?" Lão nhân gia chống gậy gỗ, bước đi như bay hướng tới Phồn Tinh.
Khuôn mặt già nhăn nheo như vỏ cây khô, nhưng ánh mắt lại rất từ ái.
"Bà ngoại Di, ăn kẹo." Phồn Tinh lấy ra kẹo mình mua, đem một viên đưa cho lão nhân gia, làm bà ngoại Di vui vẻ cười đến mắt híp lại, nắm tay cô dẫn vào trong nhà.
"Bà ngoại nói con biết, Thích Hà chính là một thằng nhóc hư hỏng, nếu nó ức hiếp con, con nhớ phải nói với bà ngoại, bà lấy gậy gõ cho nó gãy chân!"
Bà ngoại Di không chỉ là nói ngoài miệng rồi thôi, sau đó còn cố ý kéo Phồn Tinh đi đến nhà Thích Hà.
Thích Hà ở một mình, nơi này là quê hắn, nhưng ông bà đều đã qua đời. Cha hắn gửi cho bà con xa chút tiền, để người đó rảnh rỗi thì hỗ trợ chăm sóc Thích Hà, chỉ cần hắn không bị đói chết là được.
Lão nhân gia bưu hãn, đứng ở trước nhà Thích Hà dùng gậy gỗ gõ cửa.
Thích Hà vừa ra tới, bà ngoại Di đầu tiên là phỉ nhổ, sau đó mắng: "Tao cho mày biết, mày không cha mẹ dạy thì thôi đi, mày học thói xấu thì cũng kệ mày, nhưng đừng hòng ức hiếp Phồn Tinh nhà tao! Nếu mày dám ức hiếp Phồn Tinh, tao sẽ nói thôn trưởng đuổi mày đi!"
Tất cả mọi người trong thôn đều biết Thích Hà không học giỏi, ngày nào cũng đi khắp nơi làm loạn.
Cho nên chỉ cần trong nhà con nhỏ, gần như đều căm thù hắn.
Thích Hà cà lơ phất phơ: "Bà già, con mắt nào của bà thấy tôi bắt nạt nó? Con người của tôi không thích nhất là đội nồi. Trước đây tôi không ức hiếp nó, nhưng về sau tôi nhất định ức hiếp nó đến chết! Thấy nó một lần, liền đánh nó một lần!"
Bà ngoại Di tức khắc giơ gậy hướng Thích Hà đánh xuống.
"Cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy! Không lo học hành mà chỉ biết hư hỏng, lại còn tới trong thôn gây họa cho người khác!"
Nói vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân, lời này cũng không phải không có đạo lý.
Bà ngoại Di đối với Vân Phồn Tinh quả thật rất tốt, vô cùng ôn hòa từ ái. Nhưng bênh vực người nhà cực độ đến đầy ngang ngược vô lý, cậy già lên mặt.
Thích Hà siết chặt nắm đấm, hắn có thể một chân đá bay bà già này.
Nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì, hắn chỉ giật lấy gậy gỗ, sau đó ném mạnh xuống đất.
"Con ngốc kia, mày chờ đó!"
Nhiều năm qua Thích Hà là một đại thiếu gia ngày ngày sống trong nhung lụa, xương cốt đều cất giấu ngạo khí, muốn hắn mắng một người lớn tuổi ở nông thôn, hắn thật sự không làm được.
Sau khi hung tợn uy hiếp Phồn Tinh, hắn trực tiếp xoay người vào nhà, đóng cửa.
Bà ngoại Di ở ngoài cửa mắng một lúc lâu, mắng đến tất cả người trong thôn đều tới xem náo nhiệt, vậy mà vẫn chưa chịu dừng lại.
Thích Hà về sau đi lên đường ác, lúc này đã bắt đầu có dấu hiệu.
Không một ai dùng thiện ý đối đãi hắn, hầu như tất cả mọi người đều lấy ác ý lớn nhất tới kiêng kị hắn, phỏng đoán hắn. Dù là cha hắn, hay là mẹ kế, hoặc là những thôn dân ở đây...
Không một người nào không dùng thành kiến đánh giá hắn.