Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Thật sự là cậu phóng hỏa sao?" Phồn Tinh chậm rì rì hỏi.

"Chẳng lẽ mày cho rằng tao lừa mày à?"

Phồn Tinh như suy tư gì đó bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Trẻ nhỏ không nghe lời..."

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Nó có một cảm giác không tốt lắm, trong lòng mơ hồ có phương hướng, nó dường như biết câu tiếp theo là gì.

"Con ngốc kia, mày ở đó lẩm bẩm lầm bầm cái gì?" Thích Hà nhíu mày, bị Phồn Tinh bỏ qua làm hắn rất không vui.

". . . Hơn phân nửa là tính tình quá lớn..." Phồn Tinh chậm rì rì mà nói ra câu tiếp theo.

【Cô. . .】

Sưu Thần Hào còn chưa kịp ngăn cản, thì đã nhìn thấy Phồn Tinh giống như viên đạn nhỏ phóng về phía Thích Hà, sau đó đem người nện ở trên mặt đất, một phen ấn đến.

Mạnh mẽ đè hắn xuống.

"Mẹ kiếp!" Thích Hà tức giận đến sắc mặt đỏ lên, giãy giụa muốn bò dậy.

Nhưng lựa đạo của đứa ngốc này quả thực lớn đến kinh người, hắn căn bản không có cách nào tránh thoát, thậm chí đến nhúc nhích cũng không được.

". . . Đánh một trận, thì tốt rồi..." Phồn Tinh hướng đồng tử đen láy nhìn Thích Hà.

Con ngươi hắc bạch phân minh khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong lòng Thích Hà dâng lên cảm giác nguy cơ. Đặc biệt là thời điểm nghe thấy những lời cô nói, gương mặt hắn lập tức tái xanh.

Con ngốc này rất nghiêm túc, là đang thật sự muốn đánh hắn.

"Cậu phải làm đứa trẻ ngoan." Phồn Tinh nói.

Như vậy cô mới có thể tăng chỉ số thông minh, từ 1, tiến tới 2.

"Tao mẹ kiếp có làm người tốt hay không thì liên quan gì tới mày! Mày mẹ kiếp chính là một con ngốc, chính bản thân còn không biết cách làm người, lại dám quản ông đây!" Thích Hà trong lòng nôn ra máu.

Mẹ nó, cái đứa ngốc này rốt cuộc muốn làm gì?

"Hắn không nghe lời." Phồn Tinh đối Sưu Thần Hào nói, trong giọng nói tựa hồ có loại cảm giác vui vẻ: "Ta có thể đem hắn bẻ lại..."

【Từ từ, cô đừng đánh!】 Sưu Thần Hào kiệt lực khuyên can.

"Vì sao?" Phồn Tinh có chút tiếc nuối.

【Cô đã quên sao? Nhiệm vụ của cô là che chở Chiến Thần đại nhân thật tốt, sao cô có thể đánh hắn?】

"Ồ." Ngữ khí Phồn Tinh càng thêm tiếc nuối.

Thích Hà rõ ràng đã nhìn thấy này đứa ngốc giơ nắm đấm lên, giống như muốn một quyền nện xuống mặt hắn, nhưng lúc sau lại ngồi trên người hắn yên lặng phát ngốc, cũng không biết là suy nghĩ gì.

Cô đột ngột buông nắm tay, bắt đầu sờ cặp sách.

Sau đó từ trong cặp lấy ra một cây cọ màu, hướng đến hắn hắc hắc cười gian....

Thích Hà trong lòng có dự cảm không tốt: "Con ngốc kia, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, không được làm chuyện xằng bậy!"

Hắn trước nay chưa từng nghẹn khuất thế này, cảm thấy chính mình quả thực giống như tiểu tức phụ đang ra sức kháng cự ác bá.

"Mẹ nó! Vân Phồn Tinh! Đồ ngu ngốc! Mày buông ra! Mày có tin tao lập tức giết chết mày không!"

Thích Hà cảm giác được màu nước của bút rơi xuống mặt mình, hắn hoàn toàn không biết Phồn Tinh đang vẽ gì trên mặt hắn.

Hiện tại hắn chỉ hận không thể bóp chết con ngốc này!

"Phải ngoan ngoãn, biết chưa? Nếu không, lần sau..." Phồn Tinh đại lão vươn tay nhỏ trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên má Thích Hà, suy nghĩ một lúc lâu, chậm rì rì nghĩ ra lời uy hiếp: "Lần sau, vẽ lên mặt cậu hai con."

Nói xong, từ trên người Thích Hà bò dậy.

Vác cặp sách nhỏ, chậm rì rì về nhà.

Thích Hà ngồi xổm bên bờ sông, nhìn thứ lộn xộn trên mặt, hắn thề, đời này tuyệt đối không đội trời chung với Vân Phồn Tinh!

Màu nước mực, xanh.

Đồ án, rùa đen.

Đại lão hướng trên mặt Thích Hà, dùng bút xanh lục vẽ hình dáng con rùa đen, đặc biệt là đám ô vuông trên mai rùa, vẽ đến vô cùng rậm rạp!

Thích Hà ước chừng mất gần nửa tiếng đồng hồ ngồi rửa...

Vẫn không thể rửa sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play