Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Ngụy Tử Trác mang theo tài xế canh giữ ngoài cửa, giao Phồn Tinh cho tài xế, còn hắn đỡ Vân Gia Duyệt, cùng nhau rời đi.

Chờ sau khi ra khỏi KTV, lại không hề đem người đưa về nhà, mà là đi khách sạn gần đó.

Thuê hai căn phòng, Vân Gia Duyệt một phòng, Phồn Tinh một phòng.

Tên này tâm tư kín đáo, đem mọi thứ sắp xếp đến thỏa đáng. Chuẩn bị lặng yên không một tiếng động ngủ với Phồn Tinh, sau đó xử lý sạch sẽ tất cả, ngụy trang như việc gì cũng chưa từng phát sinh, sau đó sẽ trở lại phòng của Vân Gia Duyệt.

Hắn thích Vân Gia Duyệt, là thật lòng.

Nhưng hắn hướng tới kích thích Tề nhân chi phúc*, cũng là thật lòng.

*Tề nhân chi phúc: ý chỉ một chồng nhiều vợ, loại quan niệm có nhiều bồ bịch bên ngoài thì cuộc sống càng phú quý.

Văn Nhân Nho ôm một cô người mẫu trẻ tuổi, vô tình nhìn thấy cảnh tượng ở cuối hành lang, Ngụy Tử Trác đang đem người đưa vào từng phòng.

Vân Gia Duyệt và Vân Phồn Tinh?

Ngụy Tử Trác đem một người đưa vào phòng này, sau đó lại đi qua một căn phòng khác.

Chậc!

Kích thích!

Không nghĩ tới Ngụy Tử Trác tuy gia thế bối cảnh không bằng hắn, nhưng cách chơi còn cao tay hơn hắn!

Văn Nhân Nho hướng về nữ nhân đang nép trong ngực mình phất phất tay, ý bảo cô ta lui ra. Sau đó hơi híp mắt, nhìn Ngụy Tử Trác đi vào phòng.

Hắn không có ý định đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn không xuống tay với đứa ngốc kia đã là thiện tâm lắm rồi. Loại chuyện xen vào việc của người khác, hắn không có hứng thú.

Nhưng mà Ngụy Tử Trác, xác thật cũng quá ghê tởm.

Ỷ vào Vân Gia Duyệt lựa chọn hắn, thỉnh thoảng ở trước mặt mình đều biểu hiện một bộ tư thái buồn nôn 'Cho dù cậu là thiếu gia Văn Nhân gia, nhưng so ra đều kém tôi'.

Trước đây là hắn lười so đo, nhưng hiện tại...

Hay là liên hệ vài phóng viên?

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Trong phòng.

Ngụy Tử Trác vừa tiến vào, Phồn Tinh đã tỉnh lại.

Cô nói có một chút buồn ngủ, là thật sự chỉ có một chút. Ngủ một lúc như vậy, dược liệu trong nước trái cây đều bị tiêu hóa, thế là ngủ no rồi.

Sưu Thần Hào xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Này mẹ nó cũng có thể?

Rõ ràng quá không khoa học!

Đây là tiểu quái vật tới từ nơi nào?

Ngụy Tử Trác hướng đến mép giường, đem đại lão đang nằm nghiêng kéo lại, thình lình một đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to nhìn hắn, làm Ngụy Tử Trác sợ đến thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống!

Giống như bạn vốn dĩ cho rằng một người đang ngủ say, tự nhiên lại thấy người đó trừng to một đôi mắt chuông đồng nhìn bạn.

Sáng ngời có thần!

Thử xem có sợ hãi không!

Ngụy Tử Trác nuốt nước bọt, sự tình đều đã phát triển đến bước này, cho dù Vân Phồn Tinh có tỉnh lại, hắn cũng không thể từ bỏ.

Cùng lắm thì đem cô ép buộc ngủ, đến lúc sau cứ nói uống chút rượu, nhận nhầm người.

Cô cùng Gia Duyệt giống nhau như đúc, nhận nhầm cũng là việc hợp tình hợp lý.

Sau khi nghĩ như thế, ác độc đã hoàn toàn ngấm vào tim gan!

Ngụy Tử Trác áp qua phía Phồn Tinh...

Đại lão nhẹ nhàng một tay bóp lấy cổ hắn.

Dễ như trở bàn tay đem hắn chế trụ xuống.

Nếu Thích Hà ở chỗ này, lập tức có thể nhìn ra được, thủ pháp bóp cổ của Phồn Tinh, mẹ nó thật sự rất quen mắt!

Đây không phải động tác dứt khoát mỗi lần cô bóp đầu rắn sao?

Đơn giản thô bạo lại dễ sử dụng!

Phồn Tinh quả thật dũng mãnh, không nói hai lời liền cầm gạt tàn thuốc trên đầu giường, hướng trên trán Ngụy Tử Trác tạp một cái.

May là vào thời điểm cô tạp xuống, Sưu Thần Hào đã ngăn lại nhắc nhở: 【Cô nhẹ tay một chút, đừng đem người đánh chết! Tạp chết sẽ rất phiền toái!】

Đại lão giảm lực nhẹ xuống không ít, nhưng trên đầu Ngụy Tử Trác vẫn bị đập ra một cục u.

Nếu mà nó không nhắc nhở, đoán chừng sẽ tạp thành một cái hố to tổ chảng.

Vỗ vỗ tay, đi ra ngoài.

Nhàm chán, không thú vị, lấy đầu óc hiện tại của Phồn Tinh, cũng không biết kế tiếp nên xử lý Ngụy Tử Trác thế nào.

Nhưng lúc đi ra bên ngoài, lại gặp một người quen...

Văn Nhân Nho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play