Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thời điểm Văn Nhân Nho đối đầu với ánh mắt Phồn Tinh, lúc ấy cả người đều tràn ngập hoang mang.
Cô làm sao... lại đi ra rồi?
Không phải.
Ngụy Tử Trác... nhanh như vậy sao?
Tư duy trong nháy mắt biến thiên loạn xạ, sau đó Văn Nhân Nho lại nhanh chóng bị kéo trở về.
Phồn Tinh xoay chuyển tròng mắt, hướng về phía Văn Nhân Nho vẫy vẫy tay.
Sau khi Văn Nhân Nho đến gần, liền từ khe cửa nhìn vào bên trong, tựa hồ có bóng dáng một người nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.
Phồn Tinh mở cửa, chỉ chỉ Ngụy Tử Trác: "Anh có phải là thích hắn không nha?"
Văn Nhân Nho: ". . ."
Hình như đáp án dành cho vấn đề này chỉ có thể là phủ định?
Nếu hắn nói là thích, kia cũng quá ghê tởm! Hắn chính là sắt thép thẳng nam!
"Làm sao cô biết được?" Văn Nhân Nho hơi tò mò.
Nếu hắn nhớ không lầm, cô chỉ là một đứa ngốc, năng lực nhận thức lại mạnh mẽ như vậy?
"Tôi đem hắn tặng anh."
Đại lão nói chuyện trước nay đều không thích lòng vòng quanh co, chỉ xem kết quả, không nói quá trình.
Sau khi nói xong, liền vỗ vỗ tay rời đi.
Văn Nhân Nho: ". . ."
Hắn phát hiện mình đối với đứa ngốc này, đúng là càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Vào phòng nhìn thoáng qua Ngụy Tử Trác, còn chưa chết, chậc, hắn phải cẩn thận suy nghĩ, tận dụng cơ hội này chơi hắn ta kiểu nào thì tốt nhất.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, có một người tiến vào.
Phồn Tinh chỉ thuận tiện nhìn qua, vừa thấy rõ kẻ đến là ai, ánh mắt lập tức lập lòe, đây là phản ứng bản năng của đại lão khi gặp kẻ đáng ghét.
"Ai nha, thì ra là con ngốc này." Thang máy chỉ có hai người, Thích Thịnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phồn Tinh.
Hắn phát hiện cuộc đời đúng là thú vị, gặp ai không gặp, lại gặp ngay con ngốc ngày trước ở chung với Thích Hà.
Nghĩ đến Thích Hà, Thích Thịnh liền nhịn không được ánh mắt ám trầm, tâm tình không tốt.
Vốn dĩ cho rằng tên đó chính là một vũng bùn, định sẵn trở thành phế vật vô dụng, sa đọa đi xuống đáy.
Không nghĩ tới, ở hoàn cảnh gian khổ như vậy, thế nhưng hắn còn có thể phấn đấu!
Lấy điểm số của hắn, đủ để thi đậu trường đại học đứng đầu cả nước, nhưng hắn lại cố tình lựa chọn đại học y khoa ưu tú nhất ở Hải thành.
Mục đích của Thích Hà không cần nói cũng biết, hắn rõ ràng là muốn lần nữa quay trở lại Thích gia, tranh đoạt gia sản!
Vốn dĩ Thích Mộc Võ đã hoàn toàn thất vọng về Thích Hà, nhưng từ khi Thích Hà thi đậu đại học, Thích Mộc Võ lại cảm thấy đứa con trai này vẫn còn hy vọng. Gia nghiệp Thích gia khổng lồ như vậy, thêm một đứa con ưu tú tới chống đỡ, tương lai có thể sẽ tiến xa hơn.
Thích Thịnh nhịn không được cười lạnh.
"Thích Hà đâu? Sao hắn không đi với cô? Hắn yên tâm để một đứa ngốc như cô ra ngoài một mình sao? Cũng không sợ kẻ khác đối cô làm chút chuyện gì?" Toàn bộ thời gian đều đặt vào việc tranh gia sản, sớm muộn cũng có người đùa chết con ngốc này, đến lúc đó xem Thích Hà có hỏng mất hay không!
Thích Thịnh tràn đầy ác ý suy nghĩ.
Đại lão có chút phiền.
Bất kỳ ai bị một kẻ điên dùng ánh mắt rắn độc nhìn chằm chằm, cũng đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
Thích Thịnh còn đặc biệt tìm đường chết, nói: "Cô đi hỏi Thích Hà, hai ngày trước bị đánh có cảm thấy tốt không? Xem ở phần tình nghĩa anh em, tôi không đánh hắn tàn phế, lần sau hắn sẽ không có vận khí tốt vậy đâu!"
Phế vật vận khí còn khá tốt, vốn dĩ hắn sai người đánh Thích Hà gãy chân, kết quả lại có người đi ngang cứu.
Phồn Tinh mắt hơi giật giật, môi anh đào khẽ nhấp.
"Mày đánh cậu ấy?" Giọng nói cô có chút trầm thấp.
Thói quen bao che khuyết điểm vừa nổi dậy, quanh thân liền dâng lên áp suất.
Mà Thích Thịnh, vẫn hồn nhiên không cảm nhận được gì.
*
Đại lão: Không ai được đánh Tiểu Hoa Hoa của ta!!!