Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Từ khi Vân Gia Duyệt biết rằng đối tốt với Phồn Tinh thì sau này sẽ mang lại lợi ích cho cô ta, thì càng thêm thường xuyên dẫn Phồn Tinh ra ngoài ăn uống.
Chỉ là mỗi lần, đều sẽ cố ý vô tình mà gọi theo một hai người ngày thường theo đuổi mình.
Trong lòng như có ma quỷ đang cười lạnh——
Muốn đoạt nổi bật của cô ta đúng không?
Một đứa ngốc thì dựa vào đâu đoạt nổi bật của cô ta?
Nếu muốn được nổi bật, vậy thì phải trả giá đắt!
Hiện tại cô ta ước gì càng ngày càng nhiều người coi trọng con ngốc này. Đến lúc đó, một đôi môi đỏ vạn người nếm, một cánh tay ngọc vạn người ôm.
Thống khổ đều là con ngốc này, mà chỗ tốt, đều sẽ thuộc về cô ta!
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Bên trong KTV.
Hôm nay Vân Gia Duyệt gọi rất nhiều người tới tụ hội, một đám người náo nhiệt ca hát, nhưng không biết tại sao cô ta lại thấy mệt không dậy nổi, có cảm giác mơ màng sắp ngủ.
Có thể là đêm qua không nghỉ ngơi tốt, vì thế liền nằm trong một góc sô pha ngủ.
Ngụy Tử Trác đắp cho cô ta một lớp chăn mỏng, Vân Gia Duyệt liền như vậy trầm trầm ngủ sâu.
Nhìn thấy cô ta hoàn toàn ngủ say, Ngụy Tử Trác mới ý vị mà cười cười.
Muốn xuống tay với Vân Phồn Tinh, đương nhiên phải giữ chân Gia Duyệt trước.
Tuy rằng Gia Duyệt hy vọng nam nhân khác coi trọng Vân Phồn Tinh, nhưng trong những nam nhân đó, tuyệt đối không thể bao gồm hắn!
Hắn chẳng qua ở trong nước thả chút thuốc ngủ, liều lượng không nhiều, đủ để Gia Duyệt ngủ ngon một giấc.
Phồn Tinh thích nghe người ta ca hát, nhưng bản thân cô sẽ không hát.
Cho nên mỗi lần đến KTV, đại lão đều lấy tư thế đại gia, tìm một góc híp mắt nghe xướng ca.
Ngụy Tử Trác cầm ly nước, đưa tới trước mặt Phồn Tinh: "Uống chút nước trái cây đi, từ sớm đến giờ em còn chưa ăn uống gì."
Không thể không nói, bề ngoại của Ngụy Tử Trác tràn đầy dụ hoặc.
Thân sĩ, văn nhã.
Đại lão lúc này thật sự đang có chút khát.
Sưu Thần Hào hiếm khi tốt bụng lên tiếng: 【Đừng uống, bên trong có trộn lẫn đồ vật.】
Tuy rằng nó không có khả năng mở ra bàn tay vàng cho Ngân Phồn Tinh, nhưng đối với loại chuyện này, tốt xấu gì vẫn nên nhắc một câu.
Kết quả, lòng tốt của nó ——
Bị chó ăn!
Đại lão cũng chỉ là hơi tạm dừng một chút, sau đó trực tiếp nhận lấy ly, lạch cạch liền uống cạn!
Uống! Cạn!!
Tùy hứng như vậy, sao cô không lên trời luôn đi?
Sưu Thần Hào thậm chí cảm thấy, Phồn Tinh là đang cố ý đối đầu nó.
【... Cô có cảm giác thế nào? 】 Sưu Thần Hào thật sự nhịn không được hỏi một câu.
Nó cũng muốn biết, bên trong nước trái cây trộn lẫn đồ gì? Nó chỉ biết Ngụy Tử Trác thả đồ vào, nhưng lại không biết cụ thể là cái gì.
Kết quả cái đứa không biết chết sống này lại trả lời...
"Cảm giác, hình như uống cũng khá ngon..."
Ngữ khí nghe qua là biết chưa đã thèm.
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】
Ta mẹ nó là muốn hỏi cô uống ngon không sao?
"Còn có một chút buồn ngủ." Đại lão tiếp tục bổ sung.
Sưu Thần Hào nghĩ thầm, xong con bê, bên trong hẳn là bỏ thuốc ngủ.
Nó cảm thấy buổi tối hôm nay, tiểu thư Ngân Phồn Tinh khẳng định sẽ té một cú đau đớn!
Nhưng mà vậy thì thế nào?
Dù sao là chính cô muốn tìm đường chết, có té đau đến đâu cũng không quan hệ đến nó.
Sưu Thần Hào hoàn toàn xem nhẹ độ chính xác trong câu nói của đại lão, cô nói có một chút buồn ngủ, vậy thật sự chỉ là 'một chút '...
Ngụy Tử Trác thầm quan sát, thử hỏi: "Phồn Tinh, em buồn ngủ sao?"
Đại lão nhìn hắn một cái.
Người này tựa hồ thật hy vọng cô mau đi ngủ, vì thế cô liền gật đầu.
Nghiêng bên cạnh đảo xuống, trình diễn bộ dáng ngủ trong một giây.
Ngụy Tử Trác hướng những người khác chào tạm biệt: "Gia Duyệt và em gái em ấy đều mệt mỏi rồi, tôi đưa hai người họ về nhà, đi trước một bước."
*
Ngụy Tử Trác: Nụ cười dần dần biến thái...
Phồn Tinh: Nụ cười dần dần vui vẻ, đáng khinh, vặn vẹo, biến thái...