Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Phồn Tinh trực tiếp rời nhà hàng, nhảy nhót đi gọi xe.

Văn Nhân Nho cảm thấy cô vào toilet hơi lâu, vì thế đi qua tìm, không nghĩ tới, cô thế mà lại muốn trốn về?

Đứng ở bên đường, tựa hồ như đang đợi xe?

Văn Nhân Nho đem xe chạy đến trước mặt Phồn Tinh: "Muốn đi nơi nào? Tôi chở cô."

Đại lão kéo cửa xe ngồi vào, chờ xe đi được một đoạn, Văn Nhân Nho mới gọi điện thoại cho Vân Gia Duyệt, nói hắn đem em gái cô đi trước.

Rõ ràng từ lâu đã tính toán tốt, cố tình để Văn Nhân Nho tiếp xúc Phồn Tinh, nhưng khi thấy Văn Nhân Nho cắn câu nhanh như vậy, trong lòng Vân Gia Duyệt lại không vui.

Đây là loại nam nhân gì?

Tốc độ thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy.

May mắn cô không vì gia thế của Văn Nhân Nho mà lựa chọn hắn, vẫn là Tử Trác ca ca hợp ý cô nhất.

Nhưng trên thực tế, đáy lòng Ngụy Tử Trác đang nghĩ: Đáng chết! Chẳng lẽ lại bị Văn Nhân Nho nhanh chân giành trước?

Tuy rằng hắn đối với trinh tiết của con gái cũng không quá yêu cầu. Nhưng mà, Vân Phồn Tinh là một trang giấy trắng, nếu bị người khác dẫn đầu một bước cướp mất...

Kia thật đúng là nuối tiếc!

Phồn Tinh từ trong túi mò mẫm lại mò mẫm, móc ra hai mươi tệ, trước khi xuống xe liền đưa cho Văn Nhân Nho.

"? ? ?"

Văn Nhân Nho lúc ấy ba dấu chấm hỏi đen chạy đầy mặt.

Hắn vừa dừng xe lại, vốn định nói hai câu tạm biệt, kết quả đối phương lại đưa tiền xe, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng xuống.

Hắn cảm thấy, hắn phảng phất chỉ là một tài xế.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Phồn Tinh nhìn Thích Hà đang đứng cách đó không xa, cho nên gấp không chờ nổi chạy xuống xe.

Văn Nhân Nho ngồi ở bên trong nhìn ra, sắc mặt từ trên xuống dưới đều không tốt nổi.

Này mẹ nó...

Đứa ngốc cũng biết yêu đương sao?

"Thích Hà." Tiểu Hoa Hoa. Không thể gọi ra tiếng, chỉ có thể gọi ở trong lòng, bằng không hắn sẽ tức giận: "Bụng tôi đau."

Thích Hà ngồi xổm xuống: "Tôi cõng cô lên ký túc xá."

Nhìn Phồn Tinh bò lên lưng Thích Hà, Văn Nhân Nho tức khắc liền không còn hứng thú.

Tuy hắn cũng không phải kiểu người có tiết tháo gì, cảm thấy Vân Phồn Tinh khá thú vị, nhưng hắn muốn loại phụ nữ nào, tùy tùy tiện tiện vẫy tay là có thể gọi được một nhóm.

Không cần thiết phải đi phá hư tình cảm của một đứa ngốc.

Là đứa ngốc, vốn dĩ trôi qua đã không dễ dàng.

Là người thì nên có điểm dừng, bằng không sẽ rất đê tiện.

Văn Nhân Nho cho rằng, hắn là phát thiện tâm với Phồn Tinh, nhưng thật nhanh hắn sẽ biết...

Có đôi khi thiện lương một chút, đó không chỉ là thiện lương với người khác, mà còn là thiện lương với chính mình.

Đặc biệt là khi đối mặt với đại lão, nên ít đi mấy phần tính kế, thì sẽ có thể giữ mạng!

May thay, hắn không tìm đường chết.

Nhưng Ngụy Tử Trác không giống, tên này là thật tìm đường chết!

Từ lần Văn Nhân Nho đưa Phồn Tinh về trước, trong lòng Ngụy Tử Trác như có cỏ dại lan tràn.

Thói hư tật xấu của nam nhân khiến hắn từ lâu đều nhận định Phồn Tinh là vật sở hữu của hắn, thời điểm mấy năm trước nhìn thấy đứa ngốc này, hắn đã sớm tính kế, muốn đem cô thu vào trong tay.

Hiện tại đột nhiên nhảy ra một tên Văn Nhân Nho, tựa hồ cũng có ý với Vân Phồn Tinh, Ngụy Tử Trác liền không thể bình tĩnh.

Văn Nhân Nho cũng theo đuổi Vân Gia Duyệt, nhưng Ngụy Tử Trác không có cảm giác gấp gáp này, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, Gia Duyệt sẽ không vứt bỏ một thanh mai trúc mã như hắn để lựa chọn Văn Nhân Nho.

Nhưng Vân Phồn Tinh không giống.

Đứa ngốc đều dễ dàng bị người lừa đi.

Ngụy Tử Trác cực kỳ lo lắng, Văn Nhân Nho sẽ nhanh chân chiếm được trước!

Bởi vì cái lo lắng này, trong lòng Ngụy Tử Trác càng thêm cấp bách, vì thế bắt đầu mưu tính kế hoạch tìm đường chết...

Bất luận thế nào, trước tiên đem người cướp tới tay rồi nói.

Một trang giấy trắng, nếu như bị người khác ngủ trước, thế thì thật sự đáng tiếc, đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play