Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Khi Sưu Thần Hào nhìn thấy hướng đi của thế giới này, cơ hồ chỉ có cảm giác cổ quái.
Đáy lòng tràn ngập phun tào ——
Mẹ kiếp! Như vậy cũng có thể? Cô chỉ là một đứa ngốc, liền trở thành người quý hiếm? Này mẹ nó là làm Mary Sue luôn sao?
Nhìn Vân Gia Duyệt đầy cao hứng, đắc ý cho rằng mình chiếm được sự tin tưởng của Phồn Tinh.
Sưu Thần Hào đều nhịn không được muốn thắp cho cô ta một ngọn nến.
Ngớ ngẩn, cô ta chẳng lẽ không phát hiện, đứa ngốc này chịu cùng cô ta ra ngoài, tất cả đều là vì ăn ăn uống uống sao?
Phồn Tinh một tay cầm nĩa, một tay cầm dao, biểu tình nghiêm túc chuyên chú.
Nhà hàng châu Âu đều xem trọng chất lượng hơn số lượng, bạn nhìn xem có ai mẹ nó giống như cô...
Mì Ý ăn ba dĩa, bò bít tết ăn luôn năm miếng, hảo gia hỏa, tốc độ kia, hoàn toàn không ai nhìn ra đây là người có trí lực thấp. Cô hạ dao siêu nhanh, rõ ràng không rành dụng cụ cắt gọt, nhưng chỉ mấy đường dao đi xuống, đã đem bò bít tết cắt đến chỉnh chỉnh tề tề!
Sau khi ăn xong, trong tay liền ôm một ly đồ uống ướp lạnh màu lam, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế.
Nhìn không khác gì đại gia, cầm đồ uống, nghe đàn violon, một bộ dáng ăn uống no đủ.
Ngụy Tử Trác liếc mắt, trong lòng một trận kinh hoàng.
Thời gian càng dài, hắn lại càng không khống chế được chính mình nổi lên ý đồ ma quỷ.
Hắn cảm thấy Vân Phồn Tinh giống như một trang giấy trắng, chờ đợi hắn vẩy mực múa bút lên, nhuộm đen cô, làm bẩn cô!
Hắn vẫn luôn biết, bản thân mình kỳ thật là một người thích theo đuổi sự kích thích.
Có lẽ bởi vì điều kiện gia đình quá mức ưu việt, rất nhiều đồ vật đều không thể kích thích cảm quan của hắn. Mà Vân Phồn Tinh, có thể.
Tưởng tượng đến lúc Gia Duyệt ở bên người hắn, mà hắn lại mơ ước em gái cô.
Hơn nữa em gái cô lại là đứa ngốc, một khi bị hắn cầm tới tay, liền có thể muốn làm gì thì làm.
Hắn liền nhịn không được cực kỳ hưng phấn!
Văn Nhân Nho ngồi bên cạnh Phồn Tinh, Vân Gia Duyệt ngồi bên cạnh Ngụy Tử Trác, Vân Gia Duyệt không cảm thấy Ngụy Tử Trác khác thường, nhưng Văn Nhân Nho lại phát hiện rất rõ ràng.
A.
Không nghĩ tới ở trước mặt người khác biểu hiện đến ôn hòa lễ độ như Ngụy Tử Trác, kỳ thật nội tâm so với hắn còn xấu xa hơn. Ít nhất hắn còn bằng phẳng, chưa đến mức mặt người dạ thú.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Đại lão uống đồ uống ướp lạnh, thình lình cảm giác có điểm không thích hợp.
Bụng đột nhiên thấy đau!
Ở trong lòng đại lão, hoàn toàn không có khái niệm sinh lý sẽ đến theo kỳ.
Thích Hà không có dạy.
Phồn Tinh vội vội vàng vàng đem cái ly ném đến trên bàn, sau đó đi vào toilet...
"Thích Hà, bụng tôi đau." Phồn Tinh gọi điện thoại cho Thích Hà.
Thích-dần-dần-cha-hóa-Hà phản ứng đầu tiên là: "Không đúng, hôm nay còn chưa tới ngày mà?"
Đại lão vô cớ gây rối: "Tôi không biết, dù sao vẫn là nó rất đau."
Trường y mà Thích Hà học rất bận rộn, hoàn toàn không thể đi ra ngoài, vì thế chỉ có thể dỗ Phồn Tinh: "Hay là cô về nhà nằm một chút, uống nhiều nước ấm vào."
"Cậu không xoa xoa cho tôi sao?"
Đại lão dùng ngón tay đếm số, đã thật lâu không được gặp Thích Hà Tiểu Hoa Hoa.
Cô giống như có chút nhớ Tiểu Hoa Hoa, hai người trước nay chưa từng tách ra lâu như vậy.
Thích Hà lúc ấy liền mềm lòng.
Mẹ nó, tiểu ngốc tử ỷ lại hắn như vậy, nếu hắn không đáp ứng, chẳng phải là quá bất cận nhân tình sao?
Vì thế lập tức sửa lời: "Hay là, cô tới trường tôi đi, tôi giúp cô xoa xoa."
"Được." Đại lão một ngụm gật đầu.
"Cô biết làm thế nào tới trường không?"
Đại lão tỏ vẻ không hề áp lực: "Biết. Tôi sẽ gọi xe."
Loại cảm giác đột nhiên cảm thấy tự hào này là thế nào?
Quả nhiên, tiểu ngốc tử nhà hắn, chính là rất thông minh!
Cô còn biết gọi xe!
*
Thích Hà: Ta nhìn trúng tiểu ngốc tử thông minh, biết gọi xe!
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】 Ta cũng biết, ngài sẽ khen ta sao?