Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Tiểu ngốc tử, sinh nhật vui vẻ."
Thích Hà giang rộng hai tay, trong lòng nghĩ đến mỹ mãn.
Cảm động như vậy, chắc chắn sẽ nhào vào trong ngực hắn đúng không?
Kết quả đại lão chỉ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không hiểu ý lắm.
Sau đó vui vui vẻ vẻ từ trong tay hắn nhận lấy bánh kem nhỏ, ngồi xổm bên đường bắt đầu tiết mục hủy diệt bánh kem.
Thích Hà: ". . ."
Nói thật, đây không phải thứ tình yêu trong tưởng tượng của hắn.
Trái tim hồng phấn của thiếu niên, phảng phất như bị nứt một đường.
Bánh kem không lớn, Thích Hà không thích đồ ngọt, nên chỉ mua một bánh kem nhỏ tám tấc.
Thích Hà đem bánh kem cắt thành bốn phần, bưng cho Phồn Tinh một khối, còn lại tự cầm trên tay mình, nghiêm túc ngồi xem cô ăn.
Tiểu ngốc tử, khi nào mới có thể thông suốt đây?
Ưu thương.
Thích Hà bưng góc bánh kem dư lại, nhàn rỗi đến đau trứng.
Ngón trỏ dính một chút bơ, trực tiếp trét lên mặt Phồn Tinh, đem gương mặt trắng nõn của cô bôi thành con mèo hoa.
Đại lão chuyên tâm ăn, không phản ứng.
Thích Hà lại trét hai lần, hai má Phồn Tinh đều là bơ, hắn liền bật cười thành tiếng, cứ như đây là một trò chơi cực kỳ vui vẻ.
Trước đây khi ăn sinh nhật Phồn Tinh, hai người cũng bôi bánh kem như vậy.
Đại lão trong lòng thở dài.
Nhìn thoáng qua phần bánh kem trong tay mình còn chưa ăn xong.
Tiểu Hoa Hoa, hình như rất thích chơi trò này.
Vậy, chơi với hắn đi.
"Bẹp ——" một tiếng.
Dĩa bánh kem nhỏ trong tay đại lão, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đập lên trên mặt Thích Hà.
Hơn nữa lực đạo của tiểu ngốc tử, thử qua đi! Sẽ hiểu!
Thích Hà choáng váng như vừa nghênh đón lốc xoáy!
Sau đó trong lỗ mũi trào ra một cổ ấm nóng.
Hắn thật sự cảm thấy, thiếu niên như hắn quá đáng thương!
Bơ trắng, máu mũi đỏ, chồng chéo lên nhau, hiển nhiên là thảm kịch nhân gian.
Phồn Tinh nhìn thấy Thích Hà chảy máu mũi, hậu tri hậu giác cảm thấy hình như mình vừa gây ra rắc rối, vì thế kéo làn váy từng chút từng chút lau sạch bơ giúp Thích Hà.
Lại ghé vào trên mặt hắn, hướng tới cái mũi hắn thổi thổi.
"Còn đau không?" Đừng bị đánh hỏng nha.
Hơi thở mềm mềm thơm thơm lướt qua da mặt, trái tim Thích Hà kịch liệt nhảy lên, chém đinh chặt sắt: "Đau! Tiếp tục thổi!"
Mẹ nó!
Đáng giá!
Gần ngay trước mắt, ôn ôn nhu nhu, đừng nói chỉ là một dĩa bánh kem chụp hắn chảy máu mũi, cho dù đem sóng mũi hắn đánh gãy, cũng đáng!
Ngụy Tử Trác bám theo sau, đứng từ xa nhìn thấy một màn như vậy.
Khung cảnh, quả thật tốt đẹp đến mức làm người nhịn không được muốn đoạt lại, sau đó hủy diệt!
Thì ra không chỉ có dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác, mà còn có dáng vẻ linh động thế kia...
"Tiểu ngốc tử, tặng cho cô." Thích Hà móc ra một hộp quà màu xanh ngọc, bên trong là một chiếc nhẫn.
Nghỉ hè vừa rồi hắn đi làm thêm, ỷ vào tiểu ngốc tử không biết nhẫn có ý nghĩa gì, trước tiên dỗ cô đeo lên rồi nói tiếp.
Thích-tâm-cơ-boy-Hà.
Phồn Tinh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón trỏ, nghiêng đầu.
Đẹp, thích.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
—
Sau lễ trưởng thành mười tám tuổi, thái độ của Vân Gia Duyệt đối với Phồn Tinh liền tốt lên.
Dù sao cũng đã là người thành niên, cô ta biết được rất nhiều chuyện, cũng đã hiểu mưu tính. Không đem tâm tư đặt ở chỗ tranh giành tình cảm nữa, ánh mắt quá hẹp hòi, khó đạt nghiệp lớn.
Sau khi Tạ Tuệ Tú giải thích một phen, Vân Gia Duyệt liền biết Phồn Tinh có tác dụng.
Tuy rằng không làm được chuyện thật lòng xem Phồn Tinh như em gái ruột, nhưng diễn kịch ngoài mặt vẫn có thể.
Thỉnh thoảng sẽ kéo đại lão ra ngoài, biểu hiện thiện ý.
Chẳng qua mỗi lần đi chơi, đều sẽ cố ý vô tình gọi Văn Nhân Nho theo.
Cô ta thấy rất rõ ràng, Văn Nhân Nho là thật lòng thích cô ta, từ sau khi Phồn Tinh xuất hiện, Văn Nhân Nho đã dời một chút lực chú ý đến chỗ Phồn Tinh.
Tuy rằng cô ta đối với loại hành vi tìm hàng thay thế này rất khịt mũi coi thường, nhưng cô ta đã quyết định gả cho Ngụy Tử Trác, dùng Phồn Tinh giữ chân Văn Nhân Nho, tựa hồ cũng không tồi.
Nhưng Vân Gia Duyệt lại không hề phát hiện, Ngụy Tử Trác ngẫu nhiên cũng sẽ dùng ánh mắt đen tối nhìn về phía Phồn Tinh.
*
Thích Hà: Này không phải kiểu tình yêu ta muốn...
Đại lão: Hả?
Thích Hà: Mà quả thật là kiểu tình yêu ta tha thiết ước mơ!