Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Vân Gia Duyệt nghẹn một bụng lửa giận, chờ party kết thúc liền hừng hực nổi bão đến chỗ Tạ Tuệ Tú cáo trạng...

"Mẹ, về sau có thể đừng để con ngốc kia ra làm mất mặt xấu hổ con được không? Mẹ có biết hôm nay trong buổi tiệc, có rất nhiều bạn học đã hỏi con ngốc đó có phải em con không?"

Tạ Tuệ Tú đang chuẩn bị an ủi con gái bảo bối, thì đã nghe Vân Tiếu Hòe không nóng không lạnh nói: "Con là ghét bỏ Phồn Tinh làm con mất mặt xấu hổ? Hay là cảm thấy nó đoạt sự nổi bật của con?"

"Ba, ba nói gì vậy?!"

"Gia Duyệt, con cũng biết nó chỉ là đứa ngốc, căn bản sẽ không có tư cách tranh giành những thứ thuộc về con. Con nên yên tâm, đối xử với nó thật tốt, dù sao nó cũng là em gái con." Vân Tiếu Hòe dừng một chút: "Con đối tốt với nó, về sau nó sẽ mang đến rất nhiều lợi ích mà con không tưởng tượng được."

Vân Tiếu Hòe đắc ý với mưu tính của mình.

Quả nhiên, ngay từ đầu chủ ý của ông không sai.

Nhìn đi, nó đã bắt đầu hấp dẫn nam nhân rồi.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Đảo mắt, liền đến cuối tháng tám.

Sinh nhật Phồn Tinh.

Cũng là lễ trưởng thành của Vân Gia Duyệt.

Từ mấy ngày trước, đại lão đã bắt đầu trông ngóng.

Bởi vì mỗi năm vào dịp sinh nhật, Thích Hà Tiểu Hoa Hoa đều ăn mừng cùng cô. Mua cho cô bánh kem nhỏ, còn để cô thổi nến ước nguyện.

Vân gia đang hừng hực khí thế chuẩn bị lễ trưởng thành cho Vân Gia Duyệt, nhưng từ đầu đến cuối đều không hỏi Phồn Tinh câu nào, cứ như cô và Vân Gia Duyệt vốn không sinh cùng một ngày.

Vợ chồng Vân Tiếu Hòe tạm thời không định đem cô giới thiệu chính thức cho người trong vòng.

Vào ngày lễ trưởng thành, đại lão chờ từ buổi sáng đến tận tiệc tối.

Sân sau của biệt thự đứng chật khách quý, người người tụ hội, tối nay Vân Gia Duyệt có thể nói là vô cùng nổi bật, vợ chồng Vân Tiếu Hòe vì cô ta mà chuẩn bị một bộ trang sức ngọc lục bảo, vương miện Châu Âu trân quý, từng món từng món, đều làm người ta kinh ngạc không thôi.

Phồn Tinh lén chạy tới liếc mắt một cái, trộm ăn hai khối bánh kem liền quay về phòng.

Thường xuyên nhìn điện thoại di động, phảng phất như đang chờ đợi gì đó.

Chờ đến chín giờ tối.

Phồn Tinh đã sắp mơ màng ngủ, đột nhiên, chuông di động vang lên.

Giọng nói Thích Hà như đang thở hổn hển: "Tiểu ngốc tử, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."

Phồn Tinh có chút tò mò: "Hôm nay có bánh kem ăn không?"

Thích Hà nghẹn một hơi.

Mẹ nó, hắn từ huyện nhỏ chạy đến Hải thành, chạy vòng quanh trường học tìm chỗ thuê nhà, mấy ngày liền vội đến chân không chạm đất. Hôm nay thật vất vả dành ra được thời gian đến chúc mừng sinh nhật tiểu ngốc tử, cô lại xem trọng một cái bánh kem hơn tâm ý lớn lao của hắn?

"Có, cô ra đón tôi, tôi đang bị chặn ở con đường bên ngoài nhà cô."

Thích Hà không có ý muốn hỏi bánh kem và hắn cái nào càng quan trọng, loại vấn đề tự rước lấy nhục này, nên tránh thì hơn.

Mẹ nó, tối nay trên đường này không biết vì sao lại nhiều xe như vậy, làm cho toàn bộ đường đều bị chặn. Xe taxi chạy đến bên ngoài đã phải dừng lại, một đoạn đường dài, hắn chỉ có thể chạy bộ tới.

Phồn Tinh nhanh chóng đi ra cửa.

Ngụy Tử Trác cảm thấy bên trong quá nhiều người, cho nên ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ tới lại nhìn thấy Vân Phồn Tinh.

Cô gái nhỏ mặc váy trắng, tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài.

Hồn nhiên không giống bộ dáng chậm rì rì ngày thường. Rất có sức sống, rất linh hoạt, cũng rất... đáng yêu.

Ngụy Tử Trác không biết vì sao, ma xui quỷ khiến bám theo phía sau.

Phồn Tinh đi một đoạn khá xa, mới nhìn thấy Thích Hà đầu đầy mồ hôi đang đứng đợi cô.

Trong tay hắn còn xách một hộp bánh kem nho nhỏ, đặt bánh kem trước, rồi chạy đi lấy bánh, sau đó mới chạy lại đây, chạy vòng tới vòng lui, hắn đều mệt sắp chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play