Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Nếu có người cười nhạo ngươi thích một đứa ngốc, xét đến cùng là bởi vì ngươi còn chưa đủ cường đại.

Nếu ngươi đủ cường đại, sẽ không ai dám ở trước mặt ngươi khoa tay múa chân!

Thích Hà trải qua một mùa hè đầy tra tấn tâm lý, cuối cùng rút ra được nhận thức như vậy.

Thích Hà trong xương cốt kỳ thật là người cực kỳ có trách nhiệm.

Tuy rằng có chút phương diện ham hư vinh, không muốn để người khác biết mình thích một cô ngốc.

Nhưng ở mặt khác lại cảm thấy, hắn thích tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh, đây là ý muốn của chính hắn, Vân Phồn Tinh lại không làm gì sai, sao phải bị ghét bỏ?

Nếu hắn có thể khống chế trái tim mình, thì hắn sẽ bỏ xuống sự yêu thích này, nhưng hắn vốn không khống chế được, vậy thì tại sao hắn lại đi ghét bỏ người mình thích?

Cho nên thay vì xấu hổ, chi bằng nỗ lực một chút.

Cường đại đến mức không có bất kỳ kẻ nào dám cười nhạo hắn!

Chiến Thần đại nhân, tuy rằng đã trở thành mảnh nhỏ linh hồn.

Tuy rằng có vô số người muốn làm hắn sa đọa, nhưng trên thực tế, chỉ cần thời điểm hắn đi bên bờ vực, có người bước đến kéo hắn lại, hắn liền có thể nhanh chóng quay về quỹ đạo.

Chính trực, cường đại, kiên nghị, biết gánh vác.

Sau khi Thích Hà suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy trên vai mình có rất nhiều trọng trách, lại càng nỗ lực hơn nữa.

Nếu nói năm nhất hắn vì làm màu mà học tập, năm hai là vì nghĩ đến tương lai Phồn Tinh nên cố gắng học tập, thì năm ba, hắn chính là liều mạng chôn mình trong học tập.

Đem toàn bộ tinh lực đều đặt vào học hành, vì chính hắn, đồng thời cũng vì có thể cho Phồn Tinh một tương lai tốt đẹp.

Chỉ là ngẫu nhiên lơ đễnh, ngẩn ngơ mơ tưởng làm chút chuyện với tiểu ngốc tử của hắn mà thôi.

Ai, tiểu ngốc tử này là do một tay hắn nuôi lớn đó.

A phi, lại nghĩ linh tinh rồi!

Thiên Đạo chung quy vẫn rất chiếu cố Thích Hà, chỉ số thông minh đặc biệt cao, chỉ cần chăm chỉ đọc sách một chút, liền có thể đạt tới trình độ mà những người khác phải nỗ lực học tập mới đạt được. Cho nên khi hắn quyết tâm phấn đấu, càng là làm người ta khó có thể theo kịp.

Việc thi đại học đối với hắn, thật sự dễ như trở bàn tay.

Giáo viên đều cho rằng Thích Hà nhất định sẽ ghi danh vào trường đứng đầu thủ đô, kết quả hắn lại lựa chọn một khu trường ở Hải thành.

Không còn cách nào, đầu óc Phồn Tinh không tốt, ngươi có ép cô đọc sách mười năm, cô cũng hoàn toàn không có khả năng sờ đến đại học thủ đô.

Sau khi thi xong đại học, bà ngoại Di bởi vì tuổi cao mà bất hạnh qua đời.

Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đến huyện thành xử lý hậu sự của bà ngoại Di, sau đó cũng không đợi Phồn Tinh điền giấy đăng ký nguyện vọng, đã lập tức đem người về Hải thành.

Đủ mười tám tuổi, có thể bắt đầu suy tính rất nhiều chuyện.

Vân Tiếu Hòe cũng không ôm hy vọng đứa con gái này thi đậu đại học, cho nên sớm một chút mang về nhà, để còn tính toán sau này.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Tiểu ngốc tử bị cha mẹ mang về Hải thành, Thích Hà căn bản không có quyền đi phản đối.

Nhưng tình thân bên trong xã hội thượng lưu hào môn, Thích Hà không tin được.

Nếu thật sự yêu thương con gái, sao lại đem cô đưa đến nông thôn?

Hiện tại giả mù sa mưa đón về, cũng không biết là có tính toán gì.

Thích Hà cảm thấy rất không yên tâm, nên liền nộp đơn vào học viện y học nổi danh ở Hải thành. Nếu có thể, hắn cũng muốn nghiên cứu một chút, xem có biện pháp nào giúp tiểu ngốc tử thông minh hơn không.

"Ta cảm thấy, bọn họ muốn làm chuyện ma quỷ." Đại lão ngồi trong phòng riêng của mình ở Vân gia, từ rương hành lý lấy ra một bao khoai cắt lát.

*

Đại lão: Ta cảm thấy, mọi người nên ném phiếu phiếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play