Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Thích Hà thay quần áo đi ra ngoài.

Không đến một giờ sau, đã mua nguyên liệu trở về, làm hai món ăn và một món canh.

Phồn Tinh dẩu miệng nhỏ, nhẹ nhàng thổi thổi chiếc muỗng, một ngụm đem canh uống vào.

Thích Hà cũng nhịn không được nuốt nước miếng, mọi người đều nói môi anh đào nhỏ nhắn, một ngụm một ngụm.

Môi của tiểu ngốc tử này, là môi nhỏ anh đào đúng không?

Lại còn, rất xinh đẹp...

Hôn lên hẳn là rất mềm.

A phi! Rốt cuộc hắn đang nghĩ thứ gì vậy?

Thích Hà nhịn không được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phồn Tinh.

Lúc đầu đại lão còn không chú ý. Đến khi ăn no bụng rồi, đại lão mới nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt Thích Hà.

Tiểu Hoa Hoa, nhìn cô, làm gì?

Trái tim Thích Hà kịch liệt nhảy lên.

Đêm qua, ở trong mộng, trước khi hắn hôn cô, cô cũng nghiêng đầu nhìn hắn như vậy, một bộ nhuyễn manh lại không hiểu gì.

Mẹ kiếp!

Không được!

Đây là tình tiết muốn chết, nhảy cóc quá nhanh!

Thích Hà cảm thấy bản thân mình còn có thể cứu chữa, vì thế lập tức đứng bật dậy, đi về phòng đóng cửa lại.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Phồn Tinh: "Nhị Cẩu, ta có cảm giác Tiểu Hoa Hoa cứ quái quái."

Sưu Thần Hào: 【... Không có, cảm giác của cô sai rồi.】 Nó có thể nói, Thích Hà xuân tâm nhộn nhạo sao?

Không thể!

Sưu Thần Hào ra sức cứu vãn, cố gắng không nhắc nhở Phồn Tinh, không thể để cô thông suốt, không cho cô phát hiện sự thật.

Thích Hà liên tục nằm mộng nửa tháng, đến cuối cùng chỉ có thể mất hết khả năng phản kháng mà thừa nhận:

Hắn quả nhiên là đồ cầm thú!

Nằm mơ thì thôi đi, hắn nằm mơ lại còn tự viết kịch bản.

Mỗi một lần đều là kịch bản không hề sai biệt, tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh đua đòi yêu đương, đổi đủ hình mẫu tra nam đem đến triển lãm trước mặt hắn.

Lúc vừa nhìn thấy, hắn đều giống cha già nổi trận lôi đình, mạnh mẽ cự tuyệt, nhất quyết không cho phép heo mình nuôi bị người ta cuỗm đi mất.

Nhưng không biết vì sao, hướng phát triển của kịch bản luôn là...

Cuối cùng, hắn dùng cách đó khi dễ tiểu ngốc tử!

Phảng phất như cốt truyện tồn tại trong giấc mơ, kỳ thật đều chỉ để làm tiền đề cho hắn có cái cớ khi dễ cô, để hắn yên tâm thoải mái một chút.

Chỉ trong thời gian nửa tháng, quầng thâm dưới mắt Thích Hà đã đen một mảng.

Hành hạ!

Đủ tàn nhẫn!

Hắn đầu hàng! Hắn nhận thua!

Hắn thừa nhận, hắn có lẽ, thật sự, đã rung động với tiểu ngốc tử.

Ban đầu, Thích Hà còn cảm thấy xấu hổ, nghĩ rằng mơ ước tiểu ngốc tử như thế thật quá xấu xa. Muốn thích thì cũng nên thích người bình thường, sao lại đi thích một cô ngốc?

Nhưng mà, sự thật chứng minh, thẹn tâm của Thích Hà cũng không tồn tại quá lâu.

Ngày đầu tiên, hắn nói với chính mình, cho dù là thật sự thích tiểu ngốc tử, cũng tuyệt đối không thể để người khác biết. Hắn chỉ cần giả vờ như không có việc này, yên lặng thích ở trong lòng là tốt rồi.

Ngày hôm sau, Thích Hà cảm thấy, mình cũng không thể cứ luôn lặng yên không một tiếng động thích người khác.

Hắn cũng là nam nhân, cũng rất chờ mong các loại ôm ấp hôn hít nâng lên cao. Nếu giả vờ không thích, vậy ôm ấp hôn hít nâng lên cao phải làm thế nào? Nếu không, ở nhà thân mật, ra ngoài đóng kịch không quen nhau?

Ngày thứ ba, Thích Hà cảm thấy ý tưởng của mình quá cầm thú. Đã muốn khi dễ tiểu ngốc tử, lại còn muốn mặt mũi, không để cho người khác biết, như vậy là không công bằng với cô.

Lại sau này...

Thích Hà bắt đầu tự sa ngã.

Thường xuyên dùng ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm Phồn Tinh, một bên nhìn một bên tự khẳng định, tiểu ngốc tử, lớn lên thật đẹp mắt!

Tiểu ngốc tử đẹp như vậy, sao hắn phải sợ bị người khác cười nhạo chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play