Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】
Gì?
Cô nói cái gì?
Cô đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa?
Làm ma quỷ?
Này mẹ nó cô học được từ đâu?
【Tiểu thư Phồn Tinh đáng yêu như công chúa nhỏ, xin hỏi cụm từ 'làm ma quỷ', cô từ đâu mà học được?】 Sưu Thần Hào tim gan cồn cào muốn biết.
Phồn Tinh chậm rì rì nói: "Lúc mi ở dưới đáy lòng, mắng ta."
Sưu Thần Hào sợ hãi cả kinh.
Đại lão tiếp tục chậm rì rì: "Còn có, bức sự, chày gỗ, tiểu kỹ nữ..."
Sưu Thần Hào lập tức phủ nhận: 【Không có, ta chưa từng mắng cô tiểu kỹ nữ!】
"Ồ, lúc mi đọc sách ta đã nhìn thấy. Hình như tên là, sủng vật của tổng giám đốc bá đạo." Phồn Tinh nghiêm trang nói ra tên sách làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Sưu Thần Hào đột nhiên có một loại xúc động muốn đâm đầu vào tường tự sát.
Trước đây nó đi theo Chiến Thần đại nhân, ngài ấy uy phong lẫm liệt, cho nên nó cũng không dám làm ra chuyện tổn hại uy nghiêm của đại nhân.
Nó chỉ nhân dịp Chiến Thần đại nhân không ở đây, cho nên mới tự thả bay mình một chút...
Không đúng, làm thế nào Ngân Phồn Tinh biết trong lòng nó đang suy nghĩ gì?
Sưu Thần Hào sinh ra cảm giác nguy cơ cực kỳ nồng đậm, phảng phất như đang bị người ta giám thị.
Nó trói định Ngân Phồn Tinh, cô có thể xâm nhập thần thức nó, nó đồng dạng cũng có thể đi vào thần thức cô.
Nhưng một con chó săn đủ tư cách đứng bên cạnh Chiến Thần đại nhân như nó, thần thức cực kỳ cường đại, người khác sao có thể lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào?
Không thể nào!
Một người gặp chướng ngại trí lực, không thể nào vào lúc nó không biết mà xâm nhập giám thị suy nghĩ nó!
Đáy lòng Sưu Thần Hào có cảm giác không ổn lắm.
Cứ như... Đứa ngốc này, có lẽ, đại khái, hẳn là... không đơn giản như bề ngoài.
Dựa vào cái gì cô lại lén lút xem suy nghĩ của nó, mà nó không thể đi rình coi thần thức cô?
Sưu Thần Hào cảm thấy tâm lý cực kỳ không cân bằng, liền lặng lẽ nhìn trộm trong đầu đại lão đang nghĩ gì...
Thử một chút.
Hả?
Nó bị ngăn cản???
Sưu Thần Hào không thể tin nổi!
Phồn Tinh không quản nó, một bên ăn khoai cắt lát, một bên tự nói với chính mình: "Thích Hà Tiểu Hoa Hoa, chắc là sẽ không hư hỏng rồi, hoàn thành được một nhiệm vụ. Còn có một cái..."
Sống thật tốt, không bị Ngụy Tử Trác và Vân Gia Duyệt ức hiếp.
Nhị Cẩu đọc rất nhiều sách kỳ quái, đại lão ý thức được phải chăm chỉ tiếp thu những thứ mình không hiểu, liền bắt đầu nhìn quanh học hỏi, ngẫu nhiên còn rình coi một chút sách của Nhị Cẩu.
Từ đống sách của nó, cô thậm chí có thể suy một ra ba.
Chẳng hạn như hiện tại, từ sau khi trở lại Vân gia, cô cảm thấy Vân Gia Duyệt và Ngụy Tử Trác nhất định sẽ làm trò ma quỷ.
Mà cô, muốn treo bọn họ lên đánh!
Trên người Phồn Tinh phát ra khí thế cường ngạnh, Sưu Thần Hào cảm thấy cực kỳ giống quyển sách nó đọc, tên 'Trọng sinh chi thứ nữ nghịch tập' cuồng khốc muốn túm nữ chính ném lên trời.
Mẹ nó, thật sự có độc!
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh về nhà một tuần, Vân Tiếu Hòe đi nước ngoài công tác.
Tạ Tuệ Tú từ sau khi đón cô trở về, nhìn cô tư duy trì độn chậm chạp, chỉ càng thêm cảm thấy đứa nhỏ này chính là cái gai trong lòng.
Không phải không thương.
Lúc đêm khuya tĩnh lặng, bà cũng sẽ thấy thương tiếc.
Nhưng mà bình thường, luôn là khắc chế không được nội tâm mình sinh ra ghét bỏ.
Quá ngu ngốc, phản ứng trì độn, chỉ số thông minh lại thấp, chênh lệch quá lớn so với người bình thường.
Từ trước đến nay bà là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, có một đứa con gái như vậy, thật sự quá khó để tiếp nhận.
Vì thế đơn giản liền bỏ mặc, dứt khoát coi như Phồn Tinh không tồn tại.
*
Sưu Thần Hào: Bị mọi người phát hiện nó lén lút đọc tiểu thuyết, cảm thấy quá xấu hổ, hức...