Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Cô có biết hắn là loại người thế nào không? Nhân phẩm hắn có vấn đề, cô biết không? Cô cái gì cũng không biết, cô mẹ nó lại còn hồ nháo! Cô thật sự quá ngu ngốc!"

Phồn Tinh quật cường nhấp môi: "Tôi thích hắn, chỉ thích hắn, cho nên, muốn cùng hắn ở bên nhau."

Vẫn giống như trước giờ, ngữ khí chậm rì rì.

Nhưng nói ra thì thiếu chút nữa làm người ta tức chết!

Thích Hà vì sao lại bùng nổ như vậy, đó là bởi vì tên tra nam đứng bên cạnh Phồn Tinh, hắn rất quen thuộc!

Đó chẳng phải là thằng khốn đem video quay bạn gái ra khoe khoang sao?

"Vân Phồn Tinh! Tôi nói cô biết, tôi không cho phép cô và hắn ở bên nhau!" Thích Hà từng bước ép sát, một quyền đấm nam nhân đứng bên cạnh Vân Phồn Tinh đập ngã xuống đất.

"Cậu dựa vào cái gì không cho phép?" Cô gái nhỏ kiều kiều mềm mại hỏi ngược lại.

"Tôi chăm sóc cô lâu như vậy, cô dựa vào đâu mà đi cùng người khác?"

"Dựa vào..." Tiểu ngốc tử nghiêng nghiêng đầu: "Dựa vào cậu đánh không lại tôi nha."

Thích Hà lúc ấy tức giận đến...

Tâm can tỳ vị thận đều đau!

Trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm uất ức.

Nấu cơm, giặt quần áo, còn tay cầm tay chỉ dẫn cô làm quen kỳ sinh lý. Có thể nói tiểu ngốc tử này, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều là hắn một tay chăm sóc.

Lúc cần hắn, xem hắn là anh trai tốt.

Lúc không cần hắn, lại nói hắn không liên quan cô?

Thích Hà càng nghĩ càng tức giận!

Càng giận lại càng không khống chế nổi chính mình, dù thế nào cũng phải giữ tiểu ngốc tử lại bên cạnh, vì vậy liền dứt khoát vươn tay ra, một tay ôm lấy đầu cô, hung hăng gặm trên môi cô một cái.

Từng ngụm từng ngụm lại từng ngụm. Về sau cũng không biết như thế nào, sự tình liền càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí hoàn toàn không dừng lại được!

Một ngón tay trắng nõn chọc chọc lên mặt hắn, Thích Hà nằm trên giường hơi nhúc nhích, mắt cũng không mở ra, vô thức nhỏ giọng rì rầm: "Tiểu ngốc tử, đừng quậy, đây là lần đầu tiên của em, ngủ thêm một chút đi..."

Phồn Tinh nghiêng đầu.

Hiển nhiên là không hiểu.

Vì thế nhẫn nại tính tình ngồi bên mép giường trong chốc lát, nhỏ giọng kêu một tiếng, đại lão rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ở trên mặt Thích Hà hung hăng chọc xuống.

"A! Shhh..." Thích Hà đau đến hít khí lạnh.

Mẹ kiếp, ai nhéo hắn?

Vừa mở mắt liền nhìn thấy người đang ngồi bên mép giường, toàn thân Thích Hà tức khắc như bị tạt một chậu nước lạnh, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Vội cầm lấy điều khiển điều hòa, mặt đầy kinh hoảng hỏi: "Sao cô lại ở trong phòng tôi?"

Cảm thấy thân thể mình có chút bất thường, Thích Hà cả người đều không ổn.

Tiểu ngốc tử tiến vào khi nào? Cô có nhìn thấy những thứ không nên nhìn không? Chắc sẽ không nhận ra cái gì đâu đúng không?

"Thích Hà, tôi đói bụng." Đại lão hoàn toàn không biết Thích Hà đang bổ não cái gì, ủy khuất ba ba nói.

Đã mười một giờ rồi, cô còn chưa được ăn sáng.

Thích Hà cổ họng lăn lộn: "Cô, cô ra khỏi phòng tôi trước, một chút nữa tôi sẽ nấu cơm cho cô..."

Chờ trong phòng chỉ còn lại một mình, Thích Hà mới chậm rãi thở hắt ra.

Mẹ nó, hù chết cha!

Xốc chăn lên nhìn.

Sau đó giận dữ và xấu hổ muốn chết, đem chăn trực tiếp chùm qua đỉnh đầu.

Làm sao có thể?

Sao lại biến thành thế này?

Thích Hà nhớ đến giấc mộng đêm qua, cả người đều cứng ngắc không tự nhiên.

Hắn cực kỳ hoài nghi, có phải hắn xuất hiện ảo giác không, sao đêm qua lại mơ như vậy?

Sao hắn lại loại người vô sỉ hạ lưu xấu xa đáng khinh thế kia?

Thích Hà cũng là một thiếu niên đáng thương, thế giới quan đang sụp đổ, cả người đều hoang mang, nhưng vẫn không có thời gian trấn an tâm lý, đã phải vội vàng đi mua đồ về nấu cơm.

*

Thích Hà: Ta, thiếu niên đáng thương, cầu phiếu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play