Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Những người khác lập tức vội vàng túm tụm lại, hào hứng đến mức trực tiếp đẩy Thích Hà ra.

Thích Hà đột nhiên cảm thấy, không hiểu sao có chút buồn nôn.

Video trong di động bắt đầu phát, Thích Hà dù không nhìn đến, nhưng âm thanh lại rành mạch dội vào tai.

Một đám nam sinh trong phòng cực kỳ kích động.

Mặt đỏ tai hồng.

Thậm chí còn có phản ứng.

Thích Hà không nhịn được muốn rời đi, trong đầu chợt liên tưởng đến tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh.

Tiểu ngốc tử khờ khạo, về sau có khi nào gặp trúng loại tra nam này không? Quay video thì thôi đi, lại còn gọi bạn bè cùng tới xem...

Tưởng tượng đến tình huống đó, gân xanh trên huyệt thái dương của Thích Hà liên tục giật mạnh.

"Tao thấy bạn gái mày quá khó coi, da thì đen, ngũ quan cũng không tinh xảo, xem lâu chỉ thấy mệt mỏi." Sau khi kích động tiêu tán, có kẻ bắt đầu soi mói.

Tên mở video còn rất tán đồng: "Tao cũng thấy không đẹp, nhưng có cách nào, cô ta quá thích tao, thế thì cứ nhân dịp ở bên nhau thôi. Dù sao hiện tại tao cũng không thích người nào, chơi chơi vậy cũng đâu hại gì ai."

Thích Hà trong lòng cười lạnh.

Chơi con mẹ nó! Nếu có người dám ôm tư tưởng như vậy chơi tiểu ngốc tử, hắn sẽ cho tên đó biết tại sao bông hoa lại đỏ!

"Theo tao thì, nếu đứa con gái trong video này là Vân Phồn Tinh, tao cảm thấy còn có thể chấp nhận."

"Sao lại nói vậy?" Nam sinh bàn luận chủ đề nữ sinh, nháy mắt liền tinh thần phấn chấn.

"Lúc nãy tao đi ngang cửa phòng kế bên, thấy Vân Phồn Tinh ngồi dựa vào tường. Mẹ kiếp, ngày thường mặc đồng phục không thấy được, hôm nay mặc váy bồng, đôi chân đó, tao có thể chơi một năm!"

Thích Hà nháy mắt liền đen mặt.

Cái váy bồng kia, là hắn mua.

"Tuy rằng người có chút ngốc, nhưng lại là nữ sinh đẹp nhất trong lớp chúng ta. Trắng trắng nộn nộn, quan trọng nhất là, còn rất ngoan! Quả thật cực phẩm! Bọn mày nghĩ đi, muốn cô ấy làm cái gì cô ấy liền làm cái đó, có phải rất sảng khoái không?"

"Sảng khoái cái gì? Trí lực có vấn đề đã rất đáng thương rồi, lại còn suy nghĩ làm loại chuyện xấu xa đó với cô ấy? Chúng mày có còn là con người không?" Thích Hà lời lẽ chính đáng bênh vực.

Ngoan?

Tiểu ngốc tử ngoan chỗ nào?

Một lũ khốn nạn, muốn bị tiểu ngốc tử hạ đòn hiểm xử chết không!

Thích Hà phát hiện bản thân hắn trước kia quá ngây thơ, cho rằng đắm mình trụy lạc, trở nên hư hỏng, phải làm kẻ ác nhất thế gian, đi lên con đường làm xằng làm bậy.

Nhưng trên thực tế, khi đối diện với cái ác chân chính, hắn căn bản không tiếp thu được.

Giống những người trước mắt này...

Rõ ràng cùng tuổi với hắn, nhưng trong miệng toàn ô ngôn uế ngữ, nội tâm dơ bẩn đen tối, không hề biết điểm dừng!

Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện mình cũng trở thành người như vậy.

Thích Hà đứng dậy rời đi, trực tiếp đi qua phòng bên cạnh tìm Phồn Tinh.

Đầu tiên nhìn tiểu ngốc tử, tiếp theo nhìn đến váy bồng của cô, còn có đôi chân trắng nõn kia.

Ai!

Hắn mệt tâm!

Thật sự rầu thúi ruột!

Làm anh trai thì thôi đi, còn phải làm mẹ, lại làm luôn cha!

Hiện tại hắn rất bận lòng, về sau tiểu ngốc tử nên tìm ai chiếu cố, lỡ như gặp trúng tra nam, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm sẽ mơ thấy cái đó.

Trở về nhà sau khi liên hoan, Thích Hà có một giấc mơ...

Hắn mơ thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh, cái tốt không học lại đi học hư, đầu óc vốn dĩ không sử dụng tốt, lại còn chạy đi yêu đương với người ta!

Xem trọng một tên tiểu bạch kiểm, khóc sướt mướt muốn chết muốn sống, muốn cùng tiểu bạch kiểm kia ở bên nhau!

"Vân Phồn Tinh, cô mẹ nó có phải đầu óc có bệnh không? Thằng đó chính là tra nam, vì sao cô lại một hai muốn ở cùng hắn?" Thích Hà tựa hồ tức đến muốn nổ tung tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play