Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
【Cô... có thích Thích Hà không?】 Sưu Thần Hào thật cẩn thận mở miệng hỏi Phồn Tinh.
Ngàn vạn lần đừng thích!
Nếu cô dám sinh ra ý tưởng không an phận với Chiến Thần đại nhân, nó nhất định sẽ báo cáo.
Chiến Thần đại nhân độc nhất vô nhị, người bình thường không được phép khinh nhờn!
"Thích?" Phồn Tinh đem móng vuốt đặt trên bụng, dáng nằm rất có quy cách. Thích Hà nói, mấy ngày này phải ngủ đàng hoàng, nếu không, sẽ... rớt?
Ừm, hình như là rớt xương?
Sưu Thần Hào vốn cho rằng, cô sẽ hỏi lại câu, thế nào là thích?
Kết quả đại lão phá lệ chém đinh chặt sắt trả lời: "Không thích."
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Chiến Thần đại nhân của nó đã vì cô làm đến mức này, thế nhưng cô lại không thích hắn???
Tâm tình của Sưu Thần Hào lúc này, vô cùng muốn phun đậu má.
Quả thật quá đáng!
Thích Hà như vậy, cô lại có thể không chút do dự nói không thích hắn, cô có lương tâm không? Cô muốn lên trời luôn không?
Đầu Phồn Tinh có chút đau.
Trong đầu như có âm thanh đang cảnh cáo cô.
Phồn Tinh tự nhủ: "Không thể thích người khác, thích... sẽ chết..."
Đúng vậy, thích người khác, liền sẽ chết!
Ý thức trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng hình thành một câu như vậy.
Sưu Thần Hào không hiểu: 【. . .】
Có ý gì?
Bỏ đi, nếu không nghĩ ra thì không cần nghĩ, dù sao nó cũng lấy được đáp án rồi, cô không thích là được.
Ngân Phồn Tinh không thích Chiến Thần đại nhân.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Kết thúc kỳ thi cuối năm lớp mười một, cả lớp tổ chức liên hoan.
Sau khi nghỉ hè, nửa cuối năm sẽ vào lớp mười hai, đối mặt với kỳ thi lớn nặng nề.
Vì thế lúc này, mọi người quyết định chơi tới bến, chứ tới lớp mười hai rồi sẽ phải chuyên tâm học tập, một năm ác chiến.
Đầu tiên là đi ăn cơm ở nhà hàng, sau đó thẳng tiến đến các quán KTV.
Lớp học sáu mươi người, chia thành năm phòng, nam sinh ba phòng, nữ sinh hai phòng.
Đại lão an vị trong góc, tròng mắt chuyển nhanh như chớp, tò mò nhìn kẻ khác xướng danh mạch bá* ca hát biểu diễn.
*Mạch bá: "nữ hoàng micro", "ông hoàng micro" hoặc "bậc thầy hát karaoke". Ngoài ra, nó còn được dùng như một từ xúc phạm, chỉ một người hát rất tệ mà cứ vào karaoke là giành mic. (Nguồn: echineselearning)
Nghe một lúc, cảm thấy rất vui vẻ, thả người dựa vào tường, một bộ dáng tiểu lười biếng, nghe người ta ca hát.
Tư thế kia phảng phất như đang nói, mau hát đi, hát cho đại gia nghe.
Phồn Tinh mặc một thân váy bồng loli, khi dựa vào tường, váy hơi kéo lên.
Lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, nhưng tiếp tục nhìn lên sẽ không thấy thêm gì nữa.
Loại cảm giác bí ẩn này, làm người ta nhịn không được sinh ra mơ ước.
Trong phòng nam sinh.
Thích Hà lúc mới vào cao trung, thời điểm còn tương đối cà lơ phất phơ, kết giao một nhóm hồ bằng cẩu hữu.
Vốn dĩ mọi người đều không phải thứ tốt đẹp, nhưng Thích Hà nửa đường quay về chính đạo, sau đó liền ít giao lưu lại. Hiện tại tùy tiện kề vai sát cánh ngồi cùng một chút, Thích Hà cảm thấy hơi không thích ứng.
Sau khi ca hát một lúc, mấy nam sinh trong phòng đều tỏ vẻ không thú vị.
Vì thế có người lén lút nói: "Ca hát thì có gì hay, muốn tao cho bọn mày xem thứ có ý tứ hơn không?"
Những người khác tức khắc dâng lên hứng thú: "Cái gì có ý tứ? Đừng mẹ nó để bọn tao ngồi đoán!"
"Có nhớ khoảng thời gian trước, tao vừa mới đổi bạn gái không?"
Thích Hà không biết vì sao, cảm giác trong lòng có điểm hâm mộ ghen tị hận. Nhìn xem người ta dùng từ đi, là đổi bạn gái, chứ không phải mới quen bạn gái.
Chậc, tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia, làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của hắn!
"Siêu phóng đãng! Siêu nhiệt tình! Còn quay lại video, cho bọn mày xem. Đừng chớp mắt, bảo đảm làm bọn mày mở rộng tầm nhìn!" Người nọ nói, sau đó bắt đầu móc ra điện thoại di động...
*
Thích Hà: A, nữ nhân, đều là đại móng heo.