Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thích Hà nhíu mày.
Tại sao đến giờ này mà tiểu ngốc tử còn chưa về?
Không phải ở trên đường xảy ra chuyện gì chứ?
Trái lo phải nghĩ một lúc, Thích Hà quyết định đi ra ngoài tìm.
Tuy rằng tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh rất bưu hãn, nhưng đầu óc không tốt, hơn nữa gương mặt còn khá xinh đẹp, nếu gặp trúng loại mặt người dạ thú, sợ là sẽ bị lừa.
Thích Hà một đường từ nhà chạy dọc đến trường học, cuối cùng ở góc nhỏ ven đường, nhìn thấy Phồn Tinh đang cuộn lại một đoàn.
"Tiểu ngốc tử?"
Phồn Tinh ủy khuất giương mắt, con ngươi đen láy hàm chứa hai uông nước, dáng vẻ này Thích Hà chưa từng gặp qua, nhược nhược mà kêu một tiếng đau.
Đau?
Đau chỗ nào?
Thích Hà đem Phồn Tinh đỡ dậy, từ trên xuống dưới kiểm tra một vòng, cũng không phát hiện bất kỳ vết thương nào.
Cô gái nhỏ vuốt bụng, mềm như bông ghé vào ngực Thích Hà: "Thích Hà, bụng tôi đau." Rất đau rất đau, so với lúc cô bẻ gãy cánh tay đào địa đạo còn đau hơn.
Thích Hà phát hiện bản thân mình thế nhưng...
Nháy mắt liền hiểu.
Còn không phải bởi vì hắn đáng khinh sao?
Hắn chính là... Được rồi, trước đây xem mấy loại sách không thể miêu tả, đã học được.
Con gái nếu nói đau bụng, dường như đều bởi vì một nguyên nhân.
Thích Hà ngồi xổm xuống: "Cô lên đi, tôi cõng cô về."
Hắn cùng tiểu ngốc tử ở cùng nhau lâu như vậy, đúng là chưa từng phát hiện Vân Phồn Tinh tới kỳ sinh lý. Có lẽ bởi vì cô ngây ngốc ngơ ngác, giống như một đứa trẻ, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ cô cũng sẽ có kỳ sinh lý.
Phồn Tinh ghé vào lưng Thích Hà.
Giống như con gấu mềm oặt, hai cánh tay trắng nõn vòng quanh cổ hắn.
Bò bò một lúc, mới cảm thấy hơi đỡ đau.
Thích Hà nghe mùi que cay còn chưa tan đi: "Tiểu ngốc tử, cô đừng nói với tôi là cô vừa rồi còn ăn que cay nha?"
"Ăn." Cô đau, cho nên nhịn không được ăn mấy ngụm que cay để áp xuống.
"Sau này lúc bị đau bụng, không cho ăn."
"Vì sao?" Đại lão tỏ vẻ không hiểu.
Thích Hà: ". . ."
Rất tốt, vấn đề này mang hàm lượng kỹ thuật!
Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn không biết trả lời thế nào.
Gương mặt Thích Hà đỏ lên, này mẹ nó... Nên giải thích sao đây?
Qua vài phút, đại lão lại lần nữa đặt câu hỏi: "Vì sao không cho ăn?"
Thích Hà thở dài nhận mệnh.
Mẹ kiếp!
Đối diện với một đứa ngốc, hắn cần gì phải ngượng ngùng?
Không phải chỉ là giải thích một chút vấn đề kỳ sinh lý, ăn kiêng kỳ sinh lý, những điểm cần chú ý trong kỳ sinh lý thôi sao?
Bạn cho rằng hắn sẽ vì vậy mà xấu hổ và giận dữ muốn chết sao?
Không, hắn không có!
Thích Hà từng câu từng chữ giải thích với Phồn Tinh, nói đến sau cùng, thế mà lại cảm thấy tự hào. Chính là loại cảm giác bạn nắm giữ rất nhiều kiến thức, sau đó dạy cho một học sinh cái gì cũng không hiểu, mà học sinh này còn rất chăm chỉ hiếu học, bạn nói gì cô ấy cũng gật đầu...
Loại cảm giác thành tựu này, tấm tắc, quá tự hào!
"Ồ." Phồn Tinh nghiêm trang gật gật đầu, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Đáy lòng Thích Hà dần bình tĩnh lại.
Nhưng mà thật nhanh, hắn liền không thể duy trì bình tĩnh nữa.
Sau khi hắn mua băng vệ sinh về, Phồn Tinh bày tỏ không biết cách dùng.
Thích Hà: ". . ."
Làm một nam sinh trung học trẻ tuổi, Thích Hà cũng không hiểu, tại sao hắn phải trải qua loại sự tình xấu hổ này?
Thật sự... Quá chua xót.
Là loại chua xót mà người khác không thể nào cảm nhận được.
Đun nước ấm, nấu nước đường đỏ, thuận tiện còn mua mấy cái túi giữ nhiệt.
Chờ Phồn Tinh ngủ, Thích Hà mới mệt mỏi bất kham trở về phòng.
Sưu Thần Hào thầm lặng đau lòng!
Nhìn xem! Nhìn xem! Đây là hành vi của thế lực tàn ác, xem Chiến Thần đại nhân của nó bị bức thành cái quỷ gì đi.
Loại việc hầu hạ người khác này, thế mà hắn lại có thể làm đến thuận buồm xuôi gió...
*
Thích Hà: Xem, ta giặt quần áo sạch không?
Thích Hà: Xem, ta nấu nước đường đỏ ngọt không?
Thích Hà: . . .
Dần dần cha hóa.