Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thích Hà vừa nghe ba chữ 'lão quang côn', đáy lòng liền run lên.
"A, không thảm như vậy chứ? Vân Phồn Tinh lớn lên cũng khá xinh đẹp mà." Gả cho lão quang côn gì đó, thật sự quá thảm.
"Thì chính là bởi vì đẹp, cho nên mới càng thảm hại chứ sao? Nếu mà xấu một chút, có lẽ chỉ cần gả cho nam nhân trung niên rồi sinh con là xong. Lớn lên đẹp, có khả năng sẽ bị rất nhiều người... hắc hắc hắc."
"Vì sao chỉ có thể gả cho nam nhân trung niên?"
"Mấy đứa các cậu đúng là khờ khạo, xem cô ta ngốc như vậy, căn bản không phải người bình thường. Trừ bỏ lão quang côn, trong nhà không có tiền hoặc là tang ngẫu, ai nguyện ý lấy một đứa ngốc?"
Nữ sinh khơi mào đề tài này cảm khái một câu: "Ôi, Vân Phồn Tinh kia, thật sự thảm nha!"
Thích Hà thấy không thể nào nhịn nổi.
Thảm hay không thảm, ai cần bọn họ lo?
Nếu có lòng đồng tình như vậy, sao không thấy kết giao bạn bè với tiểu ngốc tử?
Sau lưng nói xấu cô, giẫm lên cô để tỏ vẻ bản thân biết thương cảm người khác, ai cho bọn họ mặt mũi đó?
"Liên quan cái rắm gì tới cô?" Thích Hà ngồi ở bên cạnh viết bài thi, thình lình phun ra một câu.
"Thích Hà, cậu vừa nói gì sao?" Nữ sinh không nghe rõ.
Thích Hà ngồi cùng bàn với cô, nam sinh vẻ ngoài đẹp như vậy, có ai lại không thích?
Nhưng ngày thường hắn đều không muốn gần gũi người khác, cô ngồi cùng bàn cũng chưa nói được với hắn mấy câu.
"Tôi nói Vân Phồn Tinh thảm hay không thảm thì liên quan cái rắm gì tới cô? Có thời gian nhọc lòng người khác gả cho ai, sao không tự bận tâm điểm số kéo mãi không lên của mình đi? Bảy môn cả khóa cộng lại chỉ có 250 điểm, tương lai cũng không thấy tốt lành gì đâu."
Thích Hà miệng độc lên, gương mặt tức giận, làm cho bạn học nữ kia bật khóc.
Thích Hà lơ đễnh không quan tâm.
Khóc thì cứ khóc.
Tiểu ngốc tử ngày thường không biết bị bao nhiêu người trong tối ngoài sáng cười nhạo, cũng chưa từng khóc, đứa con gái này, tố chất tâm lý không bằng một góc của tiểu ngốc tử!
Nhưng lời cô ta nói, sau khi nghe xong Thích Hà lại cảm thấy không ổn.
Hắn thật sự bận tâm, tương lai của tiểu ngốc tử...
Vì nguyên nhân này, Thích Hà càng thêm tự giác nỗ lực học tập hơn nữa.
Thật lòng mà nói, tiểu ngốc tử trừ bỏ chỉ số thông minh không sánh bằng người khác, sức lực có chút lớn, lại hơi bạo lực, còn hay giở trò hố hắn, thì cũng không hề có khuyết điểm.
Ở chung một thời gian, chắc chắn sẽ làm người ta thích.
Về sau hắn phải kết giao nhiều bạn bè một chút, biết đâu sẽ tìm được người tốt thích tiểu ngốc tử.
Thích Hà nỗ lực, ở trong mắt Phồn Tinh liền thành...
Tiểu Hoa Hoa thật ngoan.
Sưu Thần Hào nghẹn một búng máu ngay cổ họng.
Nó cảm thấy, lý do Thích Hà không thể sa đọa thành công, là bởi vì quá lo lắng cho Phồn Tinh.
Vốn dĩ nó muốn Phồn Tinh chiếu cố mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân, kết quả sự tình phát triển vượt luôn tưởng tượng, Chiến Thần đại nhân trở thành người công cụ, vì tương lai của Ngân Phồn Tinh mà rầu thúi ruột!
Này mẹ nó, hình như có chỗ nào đó không thích hợp?
Thế này không đúng đâu!
Ký chủ thật sự...
Quá áp bức!
Sưu Thần Hào yên lặng phun tào dưới đáy lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không dám nói lời nào.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Thời gian nháy mắt trôi qua, đã bước sang lớp mười một.
Phồn Tinh về nhà sau tiết tự học buổi tối, một bên ăn que cay, một bên chậm rì rì bước đi.
Đang đi thì chợt cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ bụng chạy dọc xuống.
Còn kèm theo từng đợt đau thắt, đau đến sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch.
Ôm túi que cay, yên lặng ngồi xổm xuống đất.
Đau quá!
Đau tới dây thần kinh đều muốn chết lặng.
Ngửi được vị que cay ở gần cánh mũi, Phồn Tinh tiếp tục gặm mấy ngụm muốn ép đau xuống.
Thích Hà chưa bao giờ cùng đi cùng về với Phồn Tinh, vì sợ người khác phát hiện quan hệ của hai người. Hơn nữa, tiểu ngốc tử đi đường quá chậm, chậm rì rì y hệt ốc sên.
Nhưng tối nay, hắn ngồi đợi ở nhà hơn nửa giờ đồng hồ, vẫn chưa thấy cô trở về.
*
Thích Hà: Ta, nam nhân trung niên, cầu phiếu~