Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Trong lúc đợi đồ ăn, rốt cuộc Phồn Tinh cũng nâng mắt nhìn Thích Thịnh một chút.
Con ngươi hắc bạch phân minh thấu triệt vô cùng, thời điểm nghiêng đầu, trong ánh mắt toát ra mấy phần non nớt không phù hợp độ tuổi, khiến cho người ta cảm thấy...
Không phải người bình thường.
Thích Thịnh cười lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường nói: "Thích Hà, mày đừng nói với tao là mày cùng một đứa ngốc ở chung nha, khẩu vị của mày nặng tới vậy sao?"
"Biết chính mình là rác rưởi, là phế vật, cho nên tự sa ngã?"
Hắn quả thật chết cười, ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, Thích Hà lại cùng đứa thiểu năng trí tuệ tụ lại một khối!
Ha ha ha!
"Nhưng mà nói cho cùng, mày cùng loại ngu ngốc này, kỳ thật cũng rất xứng đôi. Mày là rác rưởi, cô ta là phế vật, hai người bọn mày vừa vặn có thể sống nương tựa lẫn nhau."
"Mày mẹ nó nói cái gì?" Thích Hà bạo khởi.
Mắt thấy muốn đá văng ghế đứng dậy, cùng Thích Thịnh đánh một trận.
Kết quả không thể đứng lên.
Đại lão không biết từ khi nào, yên lặng vươn tay tới, một phen cầm tay Thích Hà.
Lực đạo kia...
Bằng hữu, ngươi biết cái gì kêu tuyệt vọng không?
Chính là bị một con nho nhỏ mềm mại đưa tay nắm lấy, sau đó hoàn toàn giật không ra, thậm chí không thể động đậy được, đây gọi là tuyệt vọng!
"Không thể, trước mặt mọi người, ức hiếp kẻ khác..." Tiểu ngốc tử còn chưa nhai xong miếng thịt trong miệng, chỉ có thể nói chuyện đứt quãng.
Bởi vì chỉ số thông minh thấp, dung lượng não lại không đủ lớn, cho nên Phồn Tinh có đôi khi đặc biệt cố chấp.
Đối với nguyên tắc toát ra trong đầu mình, đại lão luôn kiên định chấp hành, hơn nữa cho dù thế nào cũng không chịu phá vỡ.
Không thể trước mặt mọi người ức hiếp kẻ khác.
Trong lòng Thích Hà chợt có một loại dự cảm xấu.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới giáo viên ngữ văn sơ trung, sáng sớm trong văn phòng bị ném rắn...
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Thích Hà bị mạnh mẽ đè xuống không cho động đậy, Thích Thịnh đứng nói móc chế nhạo một lúc, hỏa khí trong lòng lại càng lớn hơn.
Cảm giác cứ như một quyền đấm vào bông.
Bỏ đi, chính là một đứa rác rưởi mà thôi.
Hắn lười lãng phí thời gian trên người Thích Hà.
Vì thế đắc ý dào dạt xoay lưng rời đi.
Phồn Tinh trầm mặc không lên tiếng, con ngươi tròn xoe nâng lên, không chớp mắt nhìn theo bóng lưng Thích Thịnh, sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi...
Thích Hà vừa mới thanh toán xong, liền phát hiện tiểu ngốc tử đã đi ra ngoài!
Mẹ kiếp!
Cô muốn làm gì?
Thích Hà vội chạy nhanh tới.
Phồn Tinh tiện tay nhặt một cái bao nilon trên mặt đất, rõ ràng thời điểm mới đầu đi theo Thích Thịnh còn chậm rì rì.
Kết quả, ngay lúc Thích Thịnh đi vào một con đường nhỏ tối đen, tiểu ngốc tử từ đầu tới cuối đều chậm chạp, lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt lên.
Dáng người thoăn thoắt kia, trông chẳng khác gì một con báo!
Thích Hà đứng ở phía xa, chính mắt nhìn thấy, tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh nhảy dựng lên, từ sau lưng Thích Thịnh phác hắn gục xuống mặt đất.
Sau đó, động tác đặc biệt nhanh nhẹn, thừa dịp Thích Thịnh không kịp phản ứng, tròng bao nilon lên đầu hắn!
Đổ ập xuống chính là một đấm như búa tạ!
Thật xin lỗi, hắn cảm thấy vừa nãy hắn chỉ là đạo đức giả.
Nhìn Thích Thịnh đang không ngừng giãy giụa trên mặt đất, hình như hắn đối với khái niệm tuyệt vọng, đã có thể lĩnh ngộ đến một bậc sâu hơn.
Hắn vừa rồi có chỗ nào gọi là tuyệt vọng?
Chỉ có loại bị ấn trên mặt đất cọ xát, từng quyền đấm vào da thịt, lại còn không động đậy nổi, mới xứng hai chữ tuyệt vọng!
Vào lúc đầu, Thích Thịnh vẫn có thể phát ra âm thanh.
Ngao ngao gào thảm thiết.
Gào gào, thanh âm dần yếu đi.
Chuông cảnh báo trong lòng Thích Hà vang dội, nhớ đến trình độ xuống tay tàn nhẫn của tiểu ngốc tử, lập tức sợ hãi không nhẹ...
*
Thích Hà: "Ngay từ đầu, ta cho rằng ta là đại lão, sau lại phát hiện, kỳ thật ta chỉ là tiểu bạch kiểm đại lão nuôi..."
Phồn Tinh nghiêm trang.jpg: "Không, là Tiểu Hoa Hoa."
Thích Hà: ". . ." Thật lòng, hắn tình nguyện làm tiểu bạch kiểm, chứ Tiểu Hoa Hoa cũng không tốt hơn chút nào.