Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Mẹ kiếp!
Lực đạo đánh người của tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia, sức người bình thường không thể nào chịu nổi!
Nhớ lúc trước, cô chỉ cần nâng tay một cái liền có thể ném hắn xuống sông, sau đó lại nhẹ nhàng không tốn chút sức lực vớt hắn lên.
Thích Hà theo bản năng rùng mình, ba bước cũng làm thành hai bước, nhanh chóng chạy đến ngăn lại Phồn Tinh đang hành hung đánh người.
Sờ soạng cái đầu trong bao nilon, sau khi sờ đến mũi của Thích Thịnh, dựa vào trực giác moi xuống hai cái động, sau đó xem xét hô hấp...
Nguy hiểm thật, còn thở!
Thích Hà vội vàng giữ chặt tay Phồn Tinh, nhanh chóng kéo cô rời khỏi hiện trường.
Mẹ nó, đánh nữa sẽ chết chắc!
"Cô làm gì vậy?" Thích Hà chạy ra một khoảng xa, lúc này mới lòng đầy sợ hãi chất vấn.
Bà nó!
Hù chết cha!
Tiểu ngốc tử này không phải là loại giết người không chớp mắt đấy chứ?
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh sờ sờ dấu vết bàn tay trên mặt Thích Hà: "Người hôm nay ức hiếp cậu, có phải hắn ta không?" Cô đều không đành lòng đánh Tiểu Hoa Hoa, tuyệt đối không cho hắn bị kẻ khác bắt nạt.
Nếu không, cô sẽ tức giận.
Phồn Tinh bao che khuyết điểm, đã là thói quen khắc sâu trong linh hồn.
Chỉ cần là người của cô, nhất định phải bảo vệ thật tốt, không thể bị người ta ức hiếp. Đây tựa hồ là một loại bản năng khó có thể lý giải, cho dù đầu óc cô không tốt, nhưng bản năng này vẫn tồn tại như cũ.
Đáy lòng Thích Hà có cảm giác kỳ quái.
Tiểu ngốc tử vừa rồi xuống tay tàn nhẫn với Thích Thịnh như vậy, không phải là vì muốn trút giận cho hắn đấy chứ?
Cô yêu thầm hắn, đã yêu sâu đậm đến mức này sao?
Thích Hà không biết vì sao, thế nhưng còn mơ hồ cảm thấy khẩn trương.
Cô thích hắn, đã thích đến mức có thể giết người vì hắn, nếu cuối cùng cô phát hiện hắn không thích cô...
Có thẹn quá hóa giận mà giết chết hắn không?
"Cứ... coi là vậy đi." Mặt Thích Hà hơi nóng lên.
Phồn Tinh thò lại gần, hướng trên mặt Thích Hà thổi phù phù.
Thổi đến mức Thích Hà...
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ..." Khụ đến thở hổn hển, bị nước miếng nghẹn sặc.
Cô... cô biết hành động này có bao nhiêu ái muội không?
Thích Hà trong nháy mắt nhớ lại các loại sách không thể miêu tả hắn từng xem qua.
Lúc trước xem, thế nhưng không hề có cảm giác gì.
Nhiều lắm cũng chỉ là trong lòng có loại rung động kia, xem xong liền quên ngay.
Hiện tại, trong đầu hắn đều tràn ngập, đủ thể loại hình ảnh mờ ám...
"Cậu là Tiểu Hoa Hoa tôi muốn che chở, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp cậu, biết không?"
Ngữ khí đại lão nồng đậm hơi thở bá tổng, bá đạo đến mức như đang khoác lác không biết xấu hổ, nhưng từ miệng cô nói ra, lại không hề có chút không ổn nào.
Tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp cậu.
Không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp cậu.
Ức hiếp cậu.
Cậu...
Trong đầu Thích Hà chỉ còn vang vọng mấy chữ.
Ong một tiếng, khuôn mặt nháy mắt như bị thiêu cháy.
Vội ném xuống một câu: "Ai thèm cô bảo vệ!"
Xoay người liền đi, hoảng đến không kịp nhìn đường, dáng vẻ ngượng ngùng như tiểu tức phụ vừa bị người trêu chọc.
Bởi vì quá hoảng loạn, nên Thích Hà hoàn toàn không chú ý tới ba chữ 'Tiểu Hoa Hoa' cực kỳ chói tai kia.
Phồn Tinh nhìn theo bóng lưng Thích Hà, nghiêng nghiêng đầu, có chút tò mò hỏi: "Nhị Cẩu, sao hắn lại chạy?"
Sưu Thần Hào: 【. . .】
Nó có thể tuyên bố rằng, hiện tại nó hoàn toàn không muốn nói chuyện không?
Nếu nó không nhìn lầm, Chiến Thần đại nhân vừa rồi là đang ngại ngùng?
Hàng ngàn hàng vạn năm nay, Chiến Thần đại nhân vẫn luôn mặt đầy sương lạnh, ít nói ít cười, nổi danh lãnh khốc cự người ngàn dặm.
Mảnh nhỏ linh hồn ở đây lại thả bay chính mình như vậy, có thấy quá đáng không hả?
*
Phồn Tinh: Ta, đại lão trồng hoa, chỉ cần ta muốn, nơi nơi đều là vườn hoa nhỏ của ta.
Thích Hà: Ngoại trừ ta ra, mấy đóa hoa khác đừng mong sống sót!