Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Lúc thấy rõ ràng người tới là ai, sắc mặt Thích Hà ngay lập tức lạnh xuống.
Thích Thịnh ở khách sạn gần đó, buổi tối ra khỏi khách sạn là vì ngày thường ở thành phố lớn quen phóng túng, đột nhiên tới huyện thành nhỏ, hoàn toàn không ngủ được, vì thế xuống dưới đi dạo.
Phồn Tinh không ngẩng đầu.
Chầu đồ nướng BBQ này, phảng phất như mở ra cánh cửa thế giới mới trước mặt cô.
Thịt bò nướng ăn ngon, thịt dê nướng ăn ngon, thịt ba chỉ cũng ăn ngon. Còn có bắp nướng cà tím nướng, vậy mà cũng ăn ngon!
Không ngờ có một ngày, rau xanh so với Thịt Thịt còn ăn ngon hơn.
"Đây là đứa con gái ở chung với mày sao?"
Thích Thịnh trên cao nhìn xuống, chỉ có thể thấy cái đầu nhỏ của Phồn Tinh. Nói chuyện ngữ khí khinh thường, tràn ngập ác ý.
Hắn để ý nhất, chính là những ngày tháng làm con hoang lúc trước.
Không thể lộ ra ánh sáng, luôn bị che giấu.
Trước khi mẹ hắn thượng vị, hắn đã từng đứng ở xa nhìn thấy Thích Hà. So sánh với Thích Hà chỗ kia, Thích Thịnh hắn chỉ như một con chuột chui rúc, âm thầm hâm mộ, ghen ghét.
Mà hiện tại, rốt cuộc cũng đã được danh chính ngôn thuận.
Nhưng Thích Hà, dựa vào cái gì dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn?
Phảng phất xem hắn như một đồ vật không xứng đặt lên mặt bàn.
Hai người cứ như vậy dùng ánh mắt giằng co.
Ai cũng không nhường ai, ai cũng không phục ai.
Đại lão hoàn toàn không bị bầu không khí này ảnh hưởng, thừa dịp Thích Hà không chú ý, lặng lẽ vươn móng vuốt, yên lặng đem đĩa trứng xào trước mặt Thích Hà, dời đến chỗ của mình.
Vùi đầu chăm chỉ ăn.
Nỗ lực học tập, số điểm có thể cô phụ ngươi.
Nhưng mà nỗ lực ăn, không bị cô phụ.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
"Thích Hà, mày đời này cũng chỉ được vậy thôi. Mày còn nhớ ngày đầu tiên tao đến Thích gia, mày đã nói gì với tao không?"
Con riêng mãi mãi là con riêng, đời này đừng mong được công khai, đời này đừng nghĩ có được tiền đồ.
Hắn nhớ rõ rành mạch, khắc sâu trong xương, cả đời này đều không quên được!
"Mày nhìn tao, rồi nhìn lại mày của hiện tại đi, mày so với rác rưởi có gì khác nhau?"
Thích Hà bất động thanh sắc, nhưng bàn tay đang siết chặt.
Dù cho biểu hiện của hắn bình tĩnh đến đâu, thì cũng chỉ là một thiếu niên. Huống chi, lời nói của Thích Thịnh, mỗi một câu đều giẫm trúng chỗ đau của hắn!
Hơi thở của Thích Hà bắt đầu dồn dập.
Con ngươi hơi rũ xuống, đáy mắt một mảnh ám trầm, phảng phất như đang cuồn cuộn gió lốc.
Vào lúc này, Phồn Tinh yên lặng từng bước lại từng bước đem một chuỗi xâu đồ nướng chồng lên, còn chậm rãi ợ một cái...
Ăn xong rồi.
Đại lão tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng lúc này bỗng nhiên có chút chột dạ.
Cô tự mình ăn xong tất cả rồi, một chút cũng không chừa lại cho Thích Hà.
Hình như, không tốt lắm.
Phồn Tinh vươn tay tới, chọc chọc vào bên hông Thích Hà, thanh âm nhuyễn manh manh, mang theo ý vị thương lượng: "Thích Hà, tôi cảm thấy còn muốn ăn."
Còn Sưu Thần Hào cảm thấy, đứa ngốc này là thành tinh.
Nó quan sát lâu như vậy, đến giờ mới rút ra được kết luận.
Bạn xem, vào thời điểm bình thường, đều là dùng câu trần thuật. Tuy rằng ngờ nghệch, nhưng lại để lộ ra phong phạm vương giả——
'Thích Hà, tôi muốn ăn rắn.'
'Thích Hà, tôi muốn ăn châu chấu chiên dầu.'
'Tôi muốn XXX...'
Nhưng khi cảm thấy chuyện mình làm không tốt lắm, có chút chột dạ, thì bên trong sự ngờ nghệch lại lộ ra ý tôi chỉ đang thương lượng thôi.
Bạn nói như vậy có phải thành tinh không?
Vốn dĩ Thích Hà đang nhìn Thích Thịnh, hai người trừng mắt giằng co, trông như hai con gà chọi, chớp mắt sắp phải xông vào mổ nhau.
Kết quả bên hông bị người ta chọc một cái, lập tức nhụt chí.
Chờ, chờ hắn gọi xong đồ ăn cho tiểu ngốc tử, sẽ tính sổ Thích Thịnh tiếp.
"Mười xâu thịt bò, một phần cà tím, khoai tây nướng lấy năm phần..."
*
Hôm nay cũng là một ngày cầu phiếu phiếu~~~