Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Tiểu ngốc tử, tôi không có người thân." Thích Hà nghẹn ngào nói.

Có cũng như không.

Lúc đầu đối với tình thân, hắn còn có một tia chờ mong, nhưng sau ngày hôm nay, hắn đã hoàn toàn không còn hy vọng. Thật giống như toàn bộ thế giới chỉ sót lại một mình hắn, không có bất kỳ ai muốn đi cùng hắn.

Phồn Tinh nhẹ ôm Thích Hà.

Nghe lời Sưu Thần Hào nhắc nhở, khô cằn mà nói một câu: "Còn có tôi."

Sưu Thần Hào hoàn toàn nghẹn khuất, nó chỉ là một thần vật không có tình cảm, vì sao lại muốn nó dạy lời âu yếm?

Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại tựa như cam lộ, chậm rãi in sâu vào lòng Thích Hà.

Kỳ thật cũng chỉ là một câu nói, nhưng khi nó đến với một người đang rơi vào tuyệt vọng, sẽ trở thành hy vọng kéo họ lên, cho họ một chỗ dựa.

Vốn dĩ đã lạnh đến tận xương tủy.

Giờ lại dần được sưởi ấm.

Lời của tiểu ngốc tử vừa nói có ý gì?

Hắn quả nhiên biết, cô đã yêu thầm hắn từ lâu!

Mẹ! Cô yêu thầm hắn, vậy mà lúc trước còn đem hắn ném xuống sông! Còn vẽ mấy con rùa đen lên mặt hắn! Còn bắt hắn làm châu chấu chiên dầu cho cô ăn!

Thích Hà thật sự hướng đại gia quỳ!

Đây là việc một cô gái có thể làm với người mình yêu thầm sao?

Bỏ đi, nể mặt chỉ số thông minh của cô không bình thường, hắn tha thứ vậy.

"Cậu còn đau lòng không?" Phồn Tinh buông Thích Hà ra, mắt hạnh hắc bạch phân minh nhìn hắn, tò mò hỏi.

Hẳn không đau lòng nữa, cô cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc trên người hắn.

"Cậu đói bụng không?" Đại lão lại hỏi.

Thích Hà có chút ngạc nhiên.

Thế nào, tiểu ngốc tử này định làm thức ăn cho hắn sao?

Thà đừng nói, nói xong hắn lại thấy đói thật sự!

Sau khi Thích Mộc Võ đi, từ giữa trưa đến tối hắn cũng chưa ăn gì.

"Ừ." Thích Hà quyết định cho Phồn Tinh một cơ hội lấy lòng hắn.

Kết quả đợi nửa ngày, cũng chỉ chờ được Phồn Tinh vươn tay tới, chọc chọc bên hông hắn, chớp chớp đôi mắt nói: "Tôi cũng đói bụng."

Đặc biệt đúng lý hợp tình!

Đặc biệt đương nhiên!

Phảng phất như đang nói, kia thật đúng là quá trùng hợp, tôi cũng đói bụng, cậu đi nấu cơm đi.

Thích Hà: ". . ." Hắn mẹ nó, có phải vừa rồi tự mình đa tình không?

Thích Hà tức giận đến tâm tình nấu mì cũng không có, hắn mới vừa cảm thấy tiểu ngốc tử yêu thầm hắn, yêu đến muốn chết muốn sống cùng hắn, hiện tại bắt đầu hoài nghi tình cảm này có bao nhiêu phần chân thật.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

"Đi thôi, mang cô ra ngoài ăn khuya."

Hai người cùng nhau ra cửa, Phồn Tinh thình lình vươn tay tới, sờ sờ dấu bàn tay trên mặt Thích Hà: "Là ai ức hiếp cậu?" Là ai ức hiếp Tiểu Hoa Hoa cô nuôi?

Thời điểm cô nóng giận, đều không dám đánh hắn, chỉ ở trên mặt hắn vẽ rùa đen. Vậy mà, Tiểu Hoa Hoa lại bị kẻ khác đánh.

Phồn Tinh từ đáy lòng bốc lên một cổ tức giận!

Nhíu mày, tức giận.

Đáy mắt thậm chí còn ẩn ẩn huyết quang.

Nhưng đầu hơi đau một chút, tia huyết quang kia lại hoàn toàn bị áp chế xuống.

"Không có việc gì, đều đã qua rồi, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ đòi họ trả đủ." Thích Hà định tự mình ẩn nhẫn.

Nhưng mà, hắn không hề nghĩ đến, đại lão đòi nợ... Không bao giờ có cách nói sớm muộn cũng có một ngày!

Đại lão đòi nợ, đều là chọn ngày chi bằng nhằm ngày!

Bởi vì có vài người, là vận khí không tốt.

Phồn Tinh đòi nợ chọn ngày chi bằng nhằm ngày, vậy mà có người lại cố tình đâm đầu tới——

Ngay lúc Phồn Tinh vùi đầu ăn BBQ, một đạo thanh âm truyền đến: "Thích Hà."

*

Tương lai, đại lão sẽ hoàn toàn đi lên con đường phản diện...

Sưu Thần Hào cho rằng, đại lão tới cứu vớt Thích Hà, trên thực tế, là Thích Hà tới cứu rỗi đại lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play