Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Không ai biết, khi Thích Mộc Võ tới tìm, kỳ thật Thích Hà cũng rất vui vẻ.

Hắn cho rằng ông cuối cùng cũng nhớ tới hắn.

Cho rằng trong lòng Thích Mộc Võ vẫn xem hắn là con trai.

Cho rằng...

Bản thân mình không phải hoàn toàn bị vứt bỏ.

Nhưng sự thật chứng minh, chính là hắn si tâm vọng tưởng!

Hắn giống như rác rưởi bị người ta tiện tay ném xuống, cho rằng mình vẫn còn một chút giá trị, trên thực tế trong lòng người khác, nửa điểm giá trị cũng không có.

Vừa rồi, hắn chính là cố ý chọc giận Thích Mộc Võ.

Hắn chính là muốn nhìn một chút, ông ta có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa đến mức nào?

Có bản lĩnh liền đánh chết hắn đi!

Sự thật chứng minh, người ta thật sự không xem hắn là con trai, thời điểm đánh hắn, một chút nương tay cũng không có.

Hiện tại hắn hoàn toàn không thể động đậy.

Thích Hà khóc cười, cười khóc, đến cuối cùng nhịn không được bắt đầu cười lạnh ——

Có đôi khi muốn khiến một người chết tâm, là việc rất dễ dàng.

Chỉ cần tín ngưỡng sụp đổ, biết chính mình hoàn toàn bị người khác ruồng bỏ, biết bản thân mình cái gì cũng không có, liền tâm như tro tàn. Hoàn toàn, rơi xuống vực sâu vô tận.

Hôm nay đến khuya Phồn Tinh mới trở về.

Đi học lén ăn que cay*, vậy thì thôi đi.

Sau khi ăn que cay lại đem bao đựng que cay nhét vào hộc bàn, kết quả dầu bên trong bàn chảy ra, tích trên mặt đất, làm giáo viên dạy toán trượt té gãy chân, này thật sự quá mức!

Dù cho phía sau có người chống lưng, cũng không thể tha thứ hành động tìm đường chết như vậy!

Phạt, nhất định phải phạt!

Vì thế bị phạt trực nhật một tháng, quét dọn vệ sinh.

Một bên quét dọn, một bên cắn hạt dưa, mạch não hoạt động kiểu này cũng đúng là độc nhất vô nhị.

Ở phía trước quét một chút, liền cắn mấy nắm hạt dưa. Lại quét, lại cắn. Quét xong một đoạn dài, quay đầu nhìn lại...

Ủa?

Vì sao lại bẩn như vậy?

Thế là quét lại lần nữa.

Chờ cô quét dọn vệ sinh xong, học sinh nội trú đều đã hoàn thành tiết tự học buổi tối, đang đi về ký túc xá.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Đại lão mở cửa bước vào, thập phần tò mò nghiêng nghiêng đầu.

Vì sao không bật đèn?

Thích Hà Tiểu Hoa Hoa không ở nhà sao?

Sau khi đi vào mới phát hiện, Thích Hà đang ngồi trên mặt đất, im lặng không nhúc nhích. Trên mặt còn có một dấu tay, hẳn là đã bị người ta đánh.

Phồn Tinh ngồi xuống đối diện Thích Hà, cứ như vậy không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Sưu Thần Hào nói: 【Phồn Tinh tiểu thư, cô an ủi hắn đi.】 Tuyệt vọng thì cho hy vọng, thương tâm thì cho an ủi, để phòng ngừa Chiến Thần đại nhân tự sa ngã, sa đọa vực sâu.

Ai, thao tác đơn giản như vậy, cũng phải nhọc lòng nó cầm tay hướng dẫn.

Thật là đệch mịa!

Nó vừa định tiếp tục dạy Phồn Tinh, làm thế nào an ủi một thiếu niên bi thương.

Thì đã thấy đại lão yên lặng dịch về phía Thích Hà, sau đó lấy tốc đại sét đánh không kịp bưng tai, ôm lấy cổ Thích Hà, chậm rãi duỗi tay vuốt vuốt đỉnh đầu hắn.

"Ngoan, không đau lòng, tôi ở đây."

Cái tình huống này, sao có vẻ...

Sưu Thần Hào cảm thấy hình như hơi sai sai, nhưng lại không nói được là sai ở chỗ nào.

Thích Hà đột nhiên bị ôm, cũng không phản ứng.

Nhưng nếu là người bình thường, kỳ thật có thể cảm nhận được, bạn nhỏ, biết tình thương và ánh sáng của mẹ hiền không?

Đại lão mạnh mẽ đem người ấn vào trong lòng, mạnh mẽ sờ đầu, mạnh mẽ kêu người ta ngoan, có phải cực kỳ giống dáng vẻ mẹ bạn mạnh mẽ đưa tình thương cho bạn không?

Phồn Tinh cũng không biết làm thế nào an ủi người khác.

Chỉ là giống như mơ hồ nhớ, có người từng đối xử như vậy với cô.

Là ai?

Không nhớ rõ.

Sau khi Thích Hà bị ôm, lúc đầu không phát hiện ra, chờ khi phục hồi tinh thần, mới cảm nhận được một hơi thở mềm mại truyền đến.

Tết Thanh Minh thật lạnh, hôm nay bị đánh xong, hắn đã lạnh đến tận xương tủy.

Làm hắn có cảm giác bi thương bị mọi người vứt bỏ, thế gian không một chút ấm áp nào dành cho hắn.

Nhưng hiện tại, hắn tựa hồ như đang ấm lại.

***

Đây là que cay mà Tiểu Tinh Tinh ăn, nhìn có chút thèm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play