Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Về phần Thích Hà, thật sự làm giáo viên cảm thấy vừa yêu vừa hận.
Hắn rất thông minh, lúc nào cũng hiểu trước bài giảng của giáo viên.
Nhưng mà bởi vì thông minh, nên hắn cũng không thèm sợ ai.
Đi học thì ngủ, cà lơ phất phơ.
Vào WC hút thuốc, không nghe khuyên bảo.
Học sinh ngoan một nhóm thì không chơi, lại thích đi với đám tùy tùng hư hỏng kề vai sát cánh.
May là, vẫn chưa học thói ẩu đả đánh nhau.
Bạn cho rằng Thích Hà không muốn sao?
Hắn là không dám.
Bởi vì hắn phát hiện, mỗi lần hắn muốn đến hiện trường ẩu đả, vừa mới ra khỏi cổng, tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia liền chậm rì rì bám phía sau hắn.
Vô hình trung phảng phất nói cho hắn biết, đừng sợ, tôi chỉ đi theo, không làm gì cậu đâu.
Chờ sau khi cậu đánh nhau, tôi lập tức tiến lên, vẽ rùa đen ngay trên mặt cậu.
Thích Hà cảm thấy, tạm thời hắn không ném được cái mặt này!
Thích Hà về đến nhà, nhìn Phồn Tinh vứt quần áo vào trong chậu, xoa xoa lông mày, thở dài thật sâu, sau đó nhận mệnh mà bỏ thêm chút bột giặt, bắt đầu chà.
Việc giặt quần áo cho con gái này, trước lạ sau quen, làm ba bốn lần là tốt rồi....
Giặt giặt một lúc thì phát hiện, mẹ nó, áo lót của con gái thật mềm.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
—
Tết Thanh Minh vào học kỳ năm nhất.
Có người quen tìm tới cửa.
Nói chính xác một chút, là người Thích gia.
Nghe nói gần đây việc làm ăn của Thích gia gặp chút vấn đề, vì thế tết Thanh Minh trở về tảo mộ, sẵn tiện sửa một chút mộ phần tổ tiên, cầu cho mọi việc thuận lợi.
Sau đó nhớ tới còn có một đứa con trai như hắn ở đây, cho nên nhân tiện ghé xem.
Thích Mộc Võ mang theo Thích Thịnh về quê, sau khi nghe ngóng thì biết Thích Hà thuê phòng ở huyện thành, vì thế tìm đến.
"Con ở chung với người khác sao?" Thích Mộc Võ liếc mắt nhìn thấy quần áo treo trên ban công, có đồ nam cũng có đồ nữ.
Thích Hà mắt lạnh nhìn người cha trên danh nghĩa của mình: "Có liên quan gì đến ông?"
"Tuổi trẻ đã học thói chơi phụ nữ, mày còn có tiền đồ gì?" May mắn ông còn một đứa con trai khác, nếu không, gặp thứ bất hiếu này sẽ làm ông tức chết!
Thích Hà nghe xong, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
"Không phải ông đã sớm biết tôi không có tiền đồ sao?" Thích Hà cười lạnh một tiếng: "Nếu không ông đưa tôi đến nông thôn làm gì?"
Có mẹ kế thì sẽ có cha kế, mẹ hắn xương cốt chưa lạnh, Thích Mộc Võ đã gấp không chờ nổi cưới vợ hai. Hơn nữa còn mang về Thích Thịnh, chỉ nhỏ hơn hắn mấy tháng tuổi.
Một người đàn ông như vậy, bạn cảm thấy ông ta còn có thể có ý thức trách nhiệm sao?
Thích Thịnh ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng cười lạnh.
Kỳ thật lúc này hắn không cần thiết theo về đây, đều do mẹ hắn cẩn thận, lo lắng Thích Hà ngầm quyết chí tự cường, sau này trưởng thành sẽ trở về giành gia sản. Tìm mọi cách muốn hắn về nhìn một lần.
Thật rõ ràng, chỉ là đứa phế vật.
Hắn thậm chí lười xem Thích Hà như đối thủ, hành động này đối với hắn chính là vũ nhục!
Thích Mộc Võ nói một câu, Thích Hà oán lại một câu.
Cuối cùng oán đến ông già hắn mất kiên nhẫn, trực tiếp một tát đánh xuống mặt Thích Hà!
"Ông đây cho mày ăn, cho mày uống, cho mày đọc sách, không phải để mày đối nghịch với tao!" Thích Mộc Võ nhìn đứa con trai này, trong lòng càng thêm phiền chán.
Thích Hà liếm môi, nửa bên mặt đau đến chết lặng: "Lời này của ông sai rồi, tiền ông cho tôi ăn uống học hành, đều là mẹ tôi để lại. Dựa thế nữ nhân, ăn cơm mềm, ăn xong liền tính toán không nhận nợ?"
Thích Mộc Võ tức đến thiếu chút nữa đem Thích Hà đánh chết.
Thời điểm Thích Thịnh theo Thích Mộc Võ rời đi, hướng về phía Thích Hà cười khiêu khích.
Rác rưởi!
Thích Hà ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào ghế, phát ngốc một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên bộc phát cười lên, cười xong lại khóc...
*
Thích Hà: Quần áo con gái thật đẹp mắt, ta cũng muốn mặc.
Đại lão: Hả???