Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Phồn Tinh nhìn kẻ đột nhiên cúi người che trước mặt cô, sau lưng chặn lại mưa đang tạt vào, hai tay hắn chống đỡ trên tường, đem cô kẹp giữa vách tường và thân thể hắn.
Đại lão im lặng ngước mắt.
Tên này, đang ngăn cản cô hấp thu ánh sáng trí tuệ.
"Em Phồn Tinh ướt rồi, anh giúp em che lại." Ngụy Tử Trác khẽ mỉm cười, biểu tình bình thản ung dung, phảng phất không có chút tâm tư bất lương nào.
Hắn nói đến trắng trợn táo bạo.
Chính là ỷ vào Phồn Tinh chỉ số thông minh không bình thường, nghe không hiểu lời hắn ẩn chứa ý tứ, cho nên mới dám trắng trợn táo bạo như vậy.
Hơn nữa loại cảm giác này còn thật kích thích, ngày thường hắn luôn bận tâm hình tượng bên ngoài, từ trước đến nay đều mang dáng vẻ thiếu gia văn nhã, khó có khi được lộ ra bản chất thật.
Trên thực tế, đại lão xác thật vẻ mặt ngơ ngác.
Ngụy Tử Trác cực kỳ thích loại biểu cảm ngốc manh này, bộ dáng như con nai nhỏ.
Đại lão nhìn sau lưng Ngụy Tử Trác, thấy xuất hiện một nắm đấm, sau đó lại nhìn Ngụy Tử Trác.
Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai khom lưng cúi xuống, từ dưới cánh tay Ngụy Tử Trác nhanh chóng chui ra, chạy ào sang hướng bên cạnh.
Đừng đánh trúng cô, lỡ đánh ngốc luôn là không tốt.
Ngụy Tử Trác nghi hoặc khó hiểu, sao cô lại đột nhiên như cá chạch chạy từ dưới cánh tay hắn chui ra ngoài?
Ngay sau đó trên mặt không kịp phòng ngừa ăn một đấm, bị người ấn trên mặt đất hung hăng đập tới.
"Chắn cái con mẹ mày!" Thích Hà xông lên, mỗi đấm đập lên người Ngụy Tử Trác đều như búa tạ giáng xuống.
Hắn thuê phòng ở gần trường học, xuống dưới mua ít thuốc lá, trong lúc vô tình nhìn thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh đứng cùng một vài người. Sau lại có mấy người rời đi, chỉ còn lại tiểu ngốc tử cùng một tên nam sinh.
Thích Hà vốn dĩ không định xen vào việc người khác, nhưng nghĩ lại, mình và tiểu ngốc tử này tốt xấu gì cũng là bạn học một thời gian.
Huống chi, hắn vì tiểu ngốc tử làm châu chấu chiên dầu, tay đều bị giày vò thành cái dạng này!
Nhìn thằng chó kia vây quanh heo mình nuôi ngửi tới ngửi lui, hắn có phải nên đi xem một chút không?
Đương nhiên là nên!
Kết quả lặng lẽ tới gần, liền nghe thấy câu nói của Ngụy Tử Trác.
Tiểu ngốc tử không hiểu, nhưng hắn hiểu rất rõ!
Đừng hỏi hắn làm sao biết được.
Hắn đáng khinh, hắn xấu xa, hắn nửa đêm xem loại sách không thể miêu tả, như vậy được rồi chứ?
Mẹ nó!
Hắn còn yêu quý người tàn tật, không xuống tay với tiểu ngốc tử, còn thằng này nhân mô cẩu dạng*, lại dám nảy lên thứ tâm tư kia!
*Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó, hay thân người mặt chó. Dáng vẻ đàng hoàng nhưng bản tính còn thua loài chó.
Còn che mưa, sao không đem cha mày ra che mưa cho tao xem?
Phồn Tinh yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn, may là cô chạy nhanh.
Sau đó, từ trong túi, móc ra một viên kẹo.
Ăn kẹo, xem người khác bị đánh, càng vui vẻ.
Sưu Thần Hào nhìn đến nóng nảy: 【Cô làm sao có thể trơ mắt đứng xem Thích Hà sa đọa như vậy hả?】 Nhìn bộ dáng Thích Hà đánh đến đỏ mắt đi, trở thành vai phản diện đại Boss, hơn phân nửa chính là một bước sai từng bước sai đấy.
Đại lão chậm rì rì: Ồ, đúng nha.
Sưu Thần Hào: 【. . .】
Tổn thọ! Nói thật đi, có phải vừa rồi cô căn bản đã quên luôn việc hướng Chiến Thần đại nhân đi lên con đường chính đạo không?
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
"Không nên đánh." Phồn Tinh kéo kéo góc áo Thích Hà.
Thích Hà sau khi đánh đủ mới chịu đứng dậy, mắt lạnh nhìn tiểu ngốc tử: "Cô mẹ nó chỉ số thông minh thấp thì thôi đi, một chút cảnh giác cũng không có sao? Cô có biết vừa rồi hắn ta..." Thứ lời kia có ý tứ gì?
Nói được một nửa, Thích Hà ngưng lại.
Đệch mịa!
Thật đúng là khó mở miệng.
Thích Hà tức đến chống nạnh quay lưng lại, không muốn nhìn thấy Phồn Tinh.
Tiểu ngốc tử này, không chỉ ngu xuẩn, mà còn phiền phức.
Thích Hà quay người, Phồn Tinh cũng đi theo hắn xoay vòng vòng, ló ra trước mặt hắn, nghiêm trang dạy dỗ: "Đánh người là không tốt đâu."
"Shh..." Ngụy Tử Trác hít một hơi khí lạnh.
Đánh người không tốt, vậy giẫm lên người thì tốt sao?
Cô giẫm lên tay hắn, hơn nữa còn là vị trí đầu ngón tay, cô có giỏi thì cúi đầu nhìn một cái đi!