Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Ngụy Tử Trác quả nhiên muốn gì được nấy.

Phồn Tinh cảm thấy hình như mình giẫm lên đồ vật gập ghềnh nào đó, thật sự cúi xuống nhìn thoáng qua.

Nghiêng đầu, nhìn cái tay đang bị mình giẫm.

Sau đó làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, ngẩng đầu tiếp tục nói chuyện với Thích Hà: "Lần sau còn dám đánh người, vẽ ba con rùa đen."

"Cô. . ." Thích Hà tức đến muốn bùng nổ.

Sưu Thần Hào yên lặng đứng một bên chứng kiến tất cả, càng nhìn càng cảm thấy...

Người Ngân gia quả nhiên nói không sai, Ngân Phồn Tinh nhà bọn họ, đúng thật là phần tử nguy hiểm.

Bạn nói cô thông minh, chỉ số thông minh của cô lại không giống người thường.

Nhưng bạn nói cô ngốc...

Kẻ ngốc đều từng giây từng phút bị hãm hại, bạn xem cô có khi nào ăn qua mệt chưa?

Bạn tin hay không, cô giẫm lên tay Ngụy Tử Trác, là bởi vì tuy rằng cô nghe không hiểu lời hắn ta nói, nhưng trực giác lại chán ghét Ngụy Tử Trác, cho nên không chút do dự tiếp tục giẫm xuống!

Loại mạch não chín khúc mười tám cong này, lực sát thương quá lớn!

Ngón tay Ngụy Tử Trác thiếu chút nữa bị giẫm đứt, nhưng mà hắn ta cũng không dám nói thật.

Chỉ dám nói mình không cẩn thận bị cửa kẹp trúng, làm cho Vân Gia Duyệt đau lòng đến không chịu nổi. Đối với Phồn Tinh tăng lên oán hận, nếu không phải tại cô, sao mọi người lại phải tới nơi quỷ quái này?

Quả thực là sao chổi!

Ban đầu Vợ chồng Vân Tiếu Hòe nghĩ, nếu Phồn Tinh khóc nháo muốn về nhà, vậy họ liền thuận thế đem người về.

Kết quả, cô không có.

Vì thế sau khi trì hoãn ở huyện thành hai ngày, đã lập tức rời đi.

Nơi này điều kiện quá kém, ở thêm một ngày chính là giày vò.

Về phần Phồn Tinh, chờ lớn thêm chút nữa, ít nhất đủ mười sáu rồi nói tiếp.

Bây giờ còn nhỏ, lực hấp dẫn không đủ.

Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến, có vài kẻ cầm thú, sinh ra ý tưởng bất lương, căn bản đều không liên quan đến tuổi tác...

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Thích Hà nhìn Vân Phồn Tinh ngồi trên ghế, sau đó lại nhìn qua bà ngoại Di.

Khó trách mọi người đều nói, người sợ nổi danh như heo sợ mập.

Trước đây ngày tháng hắn hỗn láo hồ nháo, đều mắng hắn đời này không có tiền đồ. Từ sau khi hắn thi vào huyện thành đạt thành tích đứng đầu, bà ngoại Di ở trước mặt hắn đều dùng ánh mắt cúng bái mà nhìn lên.

Loại cảm giác ngẩng đầu ưỡn ngực này là thế nào?

Chẳng lẽ hắn thật sự là một người dối trá nông cạn, đam mê làm màu sao?

"Thích Hà, Tinh Tinh nhà chúng ta rất dễ bị người khác bắt nạt, hai người các con đều đến cùng một nơi, về sau Tinh Tinh phải nhờ con chiếu cố nhiều rồi."

Tuy rằng trước đây đến đá cửa nhà Thích Hà, gặp mặt liền mắng hắn nhãi ranh, nhưng hiện tại bà ngoại Di không hề có nửa điểm xấu hổ.

Lão nhân gia tác phong bưu hãn, cảm thấy đến cùng một nơi, thì phải nâng đỡ nhau.

Đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Nếu không phải có mấy phần vì tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh, Thích Hà tuyệt đối khịt mũi coi thường.

Ha hả.

Bà ngoại Di một đôi mắt vẩn đục quan sát, Thích Hà chỉ ở một mình, lại thuê phòng lớn như vậy. Ở thêm một người như Tinh Tinh chắc cũng không thành vấn đề.

Phí ăn ở tại trường học rất tốn kém, hơn nữa điều kiện cũng không tốt. Lỡ như mấy cô gái khác cùng nhau bắt nạt Tinh Tinh, Tinh Tinh lại không biết cáo trạng.

Nhìn dáng vẻ thành thành thật thật của đứa bé nhà mình, vẫn là để người quen chiếu cố thì tốt hơn.

Bà ngoại Di nghĩ đến thỏa đáng.

Hơn nữa còn không chút khách khí đem suy nghĩ của mình nói ra, thái độ như việc này rất hợp lẽ thường.

"Con và Tinh Tinh đều đến cùng một nơi."

"Mọi người là người một thôn, chỉ là việc nhỏ, giúp một tay cũng đâu có sao đúng không?"

Nói đến đúng lý hợp tình như vậy, Thích Hà cực kỳ phiền chán.

Chỉ là việc nhỏ, lão tử không muốn giúp đấy thì sao?

Nhưng nhìn đến đôi chân nhỏ đang lắc lư qua lại, tiểu ngốc tử kiên nhẫn cầm khối Rubik xoay xoay, Thích Hà cũng không biết bị thế nào, ma xui quỷ khiến không hề phản bác lời của bà ngoại Di.

Hơn nữa đến cuối cùng, hắn thế mà lại đáp ứng.

Tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này, thật sự không phù hợp ở kí túc xá.

Hơn nữa chuyện phát sinh vào ngày trời mưa lúc trước, Thích Hà tận mắt chứng kiến rõ ràng...

Lỡ như có người muốn đem tiểu ngốc tử này lừa gạt làm một chút loại chuyện gì đó, mẹ, thật đúng là không thể nhẫn nhịn!

*

Thúy Hoa: Cầu phiếu cầu phiếu nha~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play