Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Đại lão cảm thấy có kẻ đang dùng loại ánh mắt cực kỳ đáng ghét nhìn chằm chằm cô.
Vì thế có chút không vui nâng mi, ngoái đầu nhìn lại.
Đối đầu với tầm mắt Ngụy Tử Trác, liền cau mày.
Thật chán ghét, chỗ này có một thằng ngu đang nhìn mình.
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】
Này bạn, nghiêm túc sao?
Nhìn lại chỉ số thông minh của cô, rồi nhìn qua chỉ số thông minh của người ta đi, cô nghiêm túc sao?
Ngụy Tử Trác sửng sốt một chút, sau đó hơi mỉm cười.
Có ý tứ.
Thật sự có ý tứ.
Rõ ràng phản ứng trì độn, nhưng lại giống như... rất nhạy bén.
Hiệu trưởng tự mình tiếp đãi Vân Tiếu Hòe, tuy rằng liếc mắt một cái liền nhìn ra, con gái của Vân tiên sinh hình như não có vấn đề, nhưng không sao, cũng chỉ là lấy một vị trí nhập học mà thôi.
"Vân tiên sinh yên tâm, Lý cục trưởng đã thông báo qua, đến lúc đó Vân tiểu thư sẽ trực tiếp ghi danh vào lớp thực nghiệm* của trường chúng tôi."
*Lớp thực nghiệm: có thể hiểu là lớp tập hợp nhân tài, tuyển chọn đào tạo chương trình giảng dạy nâng cao, tương đương với lớp chuyên ở Việt Nam mình vậy.
Vân Tiếu Hòe đối với loại đãi ngộ đặc thù này đã sớm thành thói quen.
Sau khi hàn huyên một lúc, đoàn người từ trường học rời đi.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Thời tiết mùa hè, biến đổi như tâm trạng đứa trẻ.
Vừa mới đi tới cổng trường, không chút dấu hiệu nào liền đột nhiên xuất hiện sấm chớp, giọt nước to bắt đầu rơi xuống. Rõ ràng mặt trời vẫn còn treo trên cao, nhưng mưa lại không hề nhỏ.
"Bác trai bác gái, con đã gọi xe." Ngụy Tử Trác nói.
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Tạ Tuệ Tú đối với Ngụy Tử Trác tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng, Tử Trác đứa nhỏ này tuổi không lớn, nhưng suy xét sự tình lại vô cùng chu đáo. Bọn họ vẫn còn ở cổng trường tìm chỗ tránh mưa, hắn đã lặng yên tự mình gọi xe.
Không bao lâu sau, xe Ngụy Tử Trác gọi liền tới.
Bốn chỗ, sáu người, biến thành xấu hổ.
Nếu để Phồn Tinh cùng bà ngoại Di ở lại chờ chuyến sau, hai người thực xứng với bốn chữ "già yếu bệnh tật", có thể sẽ không tự bắt được xe.
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe và đứa con Vân Gia Duyệt này xưa nay đều không thích chịu thiệt thòi, tuy mưa mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng ai biết còn phải đợi bao lâu mưa mới tạnh?
Vân Gia Duyệt chép miệng: "Trong mưa này có mùi bùn, con không muốn tiếp tục ở lại chờ xe."
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe cũng cảm thấy như vậy.
Lúc này, Ngụy Tử Trác cực kỳ thấu hiểu lòng người nói: "Chi bằng thế này, bác trai bác gái, em Gia Duyệt và bà ngoại Di cứ về khách sạn trước, con ở chỗ này cùng em Phồn Tinh chờ chiếc xe tiếp theo."
Vân Gia Duyệt nhíu mày: "Như vậy sao được?"
"Không có việc gì, chỉ là chờ một chút thôi mà. Em cùng bác trai bác gái đi tàu xe mệt nhọc, bà ngoại Di tuổi tác đã lớn, theo lẽ thường anh nên ở lại đây."
Nói có sách mách có chứng, còn tỏ vẻ mình cực kỳ khiêm tốn, kính già yêu trẻ.
Bốn người Vân Tiếu Hòe rời đi.
Trước khi đi, Vân Gia Duyệt còn kiêu ngạo nhìn thoáng qua Phồn Tinh, tỏ vẻ đắc ý.
Đại lão không có cảm giác gì.
Phóng tầm mắt về phía trước, Ngụy Tử Trác hơi nhìn thấy sườn mặt cô.
Bởi vì mưa vừa to vừa dữ dội, cho nên dù có mái che, vẫn bị không ít nước mưa tạt vào. Cô gái nhỏ trên người mặc áo trắng, bị dính một chút nước mưa liền mơ hồ ẩn hiện nội y bên trong.
Cô để mặt mộc, khuôn mặt trắng nộn sinh động, mắt đen mông lung.
Vẫn hồn nhiên chưa hề phát giác.
Cổ họng Ngụy Tử Trác hơi lăn lộn.
Hắn lớn hơn Vân Gia Duyệt hai tuổi, hơn nữa còn là con nhà giàu có, từ nhỏ đã trải qua nhiều dụ hoặc. Chuyện nam nữ, hắn đã sớm thành niên, còn cái gì không hiểu?
Thậm chí, hắn so với những kẻ bình thường còn hiểu nhiều hơn!
Cái gì làm cho người ta cảm thấy lưu luyến nhất?
Chính là trong lúc đơn thuần, vô ý để lộ ra gợi cảm.
Hoàn toàn không biết mình vô tình bị người ta khinh nhờn Phồn Tinh: "..."