Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tạ Tuệ Tú và Vân Gia Duyệt đang muốn giữ dáng, Vân Tiếu Hòe và Ngụy Tử Trác cũng rất quan tâm bồi dưỡng thân thể, bình thường đồ ăn trong nhà đều có người hầu tỉ mỉ phối hợp, hôm nay ăn ở huyện thành nhỏ không thể chú ý nhiều thứ như vậy, vì thế chỉ đơn giản chọn mấy món ăn chay cùng hai món mặn.
Thịt cá, không tốt cho dạ dày.
Mà đại lão từ trước đến nay đều là...
Không thịt không vui!
Ngồi mâm cơm này, trong lòng Phồn Tinh yên lặng lôi ra quyển sổ nhỏ, trừ bà ngoại Di, đem tên của tất cả mấy người viết lên hết.
Mời khách ăn cơm, lại không cho thịt, keo kiệt.
Vân Tiếu Hòe mà biết mình chỉ vì thiếu một miếng thịt liền bị thương nhớ, sợ là tức đến hộc máu.
Ngụy Tử Trác càng là...
Đệch mẹ nó! Thì ra ngày sau hắn không lừa nổi đứa ngốc này, đều là bởi vì lần đầu tiên ăn cơm tên hắn đã bị vinh dự đi lên sổ đen, muốn nghẹn một họng máu mà chết!
Rõ ràng là tai bay vạ gió!
—
"Chỗ này là kiểu gì vậy? Loại phòng như thế có thể đem cho người ở sao?"
Đường dài bôn ba, Vân gia tính toán nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới đi giải quyết chuyện học hành của Phồn Tinh. Khách sạn cũng là chọn chỗ tốt nhất huyện thành, nhưng trong mắt Vân Gia Duyệt từ nhỏ quen sung sướng thì chỗ này không khác gì ổ chó.
Không đúng, chỗ này thậm chí còn kém ổ chó nhà bọn họ!
Ổ chó tốt xấu gì cũng dùng gỗ đỏ thượng đẳng, tỉ mỉ dựng thành phòng. Thảm chăn hay đồ chơi bên trong đều là loại tốt nhất.
Vân Gia Duyệt đối với Phồn Tinh vô cớ sinh ra oán hận.
Nếu không phải bởi vì cô thì sao họ phải tới cái huyện thành này?
Nếu đầu óc đã không tốt không được đến trường, vậy thì đừng đến nữa. Làm gì cứ cố cưỡng cầu chứ?
Lần đầu tiên Phồn Tinh được ở khách sạn, tò mò đi tới đi lui trong phòng, hết sờ sờ đông lại sờ sờ tây. Sau đó vào phòng tắm nhìn vòi hoa sen, thắc mắc chăm chú.
Hơi mò mẫm, mở chốt ra.
"Ào..." Âm thanh vang lên, nước từ trong vòi nháy mắt phun ra.
Đại lão bị xối toàn thân ướt sủng: ". . ."
Chớp chớp mắt.
Lại chớp chớp mắt.
Bọt nước nhỏ từ lông mi đen dài rơi xuống, đại lão thật lâu mới kịp phản ứng.
Sau đó liền cảm thấy, rất kích thích!
Tiếp tục đem chốt vòi sen lần nữa mở ra...
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Sáng sớm hôm sau.
Vân Tiếu Hòe dẫn người đi đến trung tâm thị trấn.
Nhiều năm nay ông lăn lộn trong thương trường, nhân mạch tích lũy đương nhiên không thể khinh thường. Ông có người quen cũ trong bộ giáo dục tỉnh, tùy tiện đến chào hỏi một tiếng, danh sách liền cứ thế phân phó xuống thị trấn.
Hôm nay dẫn Phồn Tinh đi để nhận mặt, hai ngày sau khai giảng thì cứ trực tiếp nhập học là được.
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Vân Gia Duyệt một nhà ba người đi ở phía trước, Vân Gia Duyệt ôm chặt cánh tay cha mẹ mình làm nũng.
Tâm tư biểu lộ thật rõ ràng, muốn thể hiện địa vị cô ta ở trong nhà, để người khác tự hiểu bản thân không có cơ hội chen chân vào.
Phồn Tinh chậm rì rì đi ở phía sau, hoàn toàn không quan tâm đến ẩn ý của kẻ trước mặt.
Tất cả tâm tư của Vân Gia Duyệt đều đặt trên người vợ chồng Vân Tiếu Hòe, nên không hề phát hiện, tầm mắt Ngụy Tử Trác ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Phồn Tinh.
Ngụy Tử Trác cảm thấy mình cũng không có ý gì khác.
Chỉ là mới mẻ mà thôi.
Rõ ràng là diện mạo y như đúc với Gia Duyệt, nhưng tính tình khờ khạo kia lại hoàn toàn tương phản.
Gia Duyệt là tiểu công chúa, tuy rằng có lúc làm nũng, nhưng trong xương cốt luôn cất giấu cao ngạo.
Mà Phồn Tinh, tuy trời sinh trí lực thấp, nhưng lại mơ hồ có loại cảm giác ngây thơ.
Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng, một đứa ngốc hẳn là miệng sẽ chảy nước dãi, mắt nghiêng lệch, cười ngây ngô, nhìn đến liền làm người ta phiền chán.
Nhưng Vân Phồn Tinh ngoại trừ phản ứng có chút trì độn, lại rất...
Đáng yêu.
**
Ngụy Tử Trác: Đáng yêu, như mặt trời*.
Thích Hà: Ha hả, mặt trời* cha mày!
*Chỗ này tác giả chơi chữ Nhật (日), Nhật có nghĩa là mặt trời, là ngày trong ngày tháng.
Nhưng cách phát âm tương tự với chữ "đậu" trong "đậu má". Cho nên Thích Hà đang mượn chữ Nhật (日) để chửi Ngụy Tử Trác "đậu cha mày".
Lưu ý là kiểu chửi tục này chỉ có nam dùng, nữ không dùng, nên các tiểu khả ái cẩn thận khi xài nha.