Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, sau đó bộc phát tư duy, suy một ra ba: Thích Hà là Tiểu Hoa Hoa, đương nhiên phải ngoan ngoãn. Sao mi lại muốn ta bỏ mặc hắn không nghe lời?

Còn muốn ta đối tốt với hắn.

Đứa trẻ ngoan, mới là Tiểu Hoa Hoa được che chở.

Nếu không ngoan, vậy thì...

Đánh!

Đại lão nghĩ nghĩ, đáy mắt đột nhiên lộ ra hung quang.

Sưu Thần Hào cứng ngắc lại, trong lòng có dự cảm xấu, cô nghĩ tới cái gì rồi?

Cô mẹ nó lại nghĩ tới cái gì rồi!

Ánh sáng phía trước bị che mất, Phồn Tinh chậm rãi ngẩng đầu, có chút tò mò, ai lại cản trở quá trình phát ra hào quang trí tuệ của cô?

Vợ chồng Vân Tiếu Hòe tới.

Bà ngoại Di lảo đảo mấy cái, sau đó đứng dậy.

Thời điểm nhìn thấy vợ chồng Vân Tiếu Hòe, trong lòng có chút e ngại, bà sợ Phồn Tinh sẽ bị Vân gia mang về.

"Tinh Tinh, mau gọi cha mẹ đi con."

Đại lão nghiêng nghiêng đầu, nhìn Vân Gia Duyệt dáng vẻ giống nhau như đúc với mình, cảm thấy mới lạ. Mãi đến khi bà ngoại Di gấp đến muốn hỏng cô mới hướng vợ chồng Vân Tiếu Hòe gọi một tiếng.

Đoàn người tiến vào khách sạn ăn cơm.

Ngụy Tử Trác kín đáo nhìn Phồn Tinh mấy lần.

Cô gái nhỏ ngây thơ mờ mịt, bộ dáng ngốc ngốc manh manh, không biết vì sao lại làm hắn vô cớ giật mình.

Không phải là loại động tâm nam nữ, mà là trong xương cốt ngo ngoe rục rịch.

Giống như ngươi đang đi trên đường, nhìn thấy con chó nhỏ đáng thương mù một con mắt, liền sẽ không nhịn được muốn vươn tay, hung hăng chọc luôn con mắt còn lại của nó. Nghe nó nức nở gào khóc, ngao ngao nhỏ giọng kêu, nhưng lại không thể tránh khỏi ngươi...

Chính là cảm giác áp đảo đứng phía trên khống chế sinh mệnh!

Trên đời này có hai loại biến thái.

Một loại còn có chút thiện lương, đối mặt người khuyết tật chỉ sinh ra cảm giác đắc chí ưu việt.

Một loại khác, từ đầu đến đuôi đều là ma quỷ, bọn họ không nhịn được mà muốn tiến đến ức hiếp, vũ nhục, giẫm đạp!

Từ đó, sinh ra cảm giác thỏa mãn sung sướng tận cùng.

Đại lão hoàn toàn không ý thức được, mình còn chưa làm gì, đã có người yên lặng đem cô đặt trong lòng.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đem thực đơn đưa cho Vân Gia Duyệt: "Bảo bối, con muốn ăn gì?"

Vân Gia Duyệt hướng bên cạnh, hỏi Ngụy Tử Trác: "Tử Trác ca ca, anh muốn ăn gì?"

Bốn người cùng nhau thương lượng, cười cười nói nói thảo luận.

Bà ngoại Di đau lòng, hận không thể lập tức ôm lấy Phồn Tinh tiểu tâm can đáng thương của bà an ủi vài câu...

Cái đám không có lương tâm, không nhìn thấy còn có một đứa nhỏ khác ở đây sao?

Vậy mà không hề hỏi xem Tinh Tinh muốn ăn gì?

Đã nhiều năm không gặp, không thể giả vờ diễn trò, dỗ dành con bé một chút sao?

Nhìn Phồn Tinh mà xem, bộ dáng tiểu đáng thương không ai quan tâm...

Hả?

Bà ngoại Di nhìn Phồn Tinh đang chăm chú hỏi người phục vụ, yên lặng đem hai chữ 'đau lòng' trên miệng nuốt vào. Đứa nhỏ đại khái... là cùng cha mẹ không thân thiết, cho nên cũng không có dáng vẻ ấm ức. Đối với đồ ăn ngược lại rất hứng thú.

Cô gái nhỏ ngẩng mặt, nghiêng đầu hỏi người phục vụ phụ trách phòng bao...

"Có châu chấu chiên dầu không?"

Người phục vụ kéo kéo khóe miệng: "... Không có." Đó là thứ đồ gì? Nghe quá ghê tởm.

Đại lão nhăn hàng lông mày nhỏ, dáng vẻ có chút không cao hứng.

"Vậy có rắn nướng không?"

"Không có." Người phục vụ nhìn đôi mắt trẻ con không hợp độ tuổi của Phồn Tinh, trong lòng liền hiểu. Thì ra là một đứa ngốc.

"Rắn xào thì sao?"

"Cũng không có." Cô gái nhỏ trước mắt toàn hỏi những câu khác người, trong lòng người phục vụ có chút không kiên nhẫn. Hỏi nhiều như vậy có lợi ích gì? Người cuối cùng đưa ra quyết định, cũng không phải là một đứa ngốc.

"Còn canh rắn?"

"Thật ngại quá, những thứ cô muốn, chỗ chúng tôi đều không có." Thích rắn tới cỡ nào chứ?

"Ồ."

Ngữ khí đại lão đột nhiên tràn ngập ghét bỏ.

Bà ngoại Di nói, sau khi hai người kia tới, sẽ cho cô ăn nhiều đồ ngon.

Vậy mà thứ cô muốn đều không có, cũng không thấy ngon ở chỗ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play