Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Tử Trác ca ca, em vẫn thấy sợ."

Vân Gia Duyệt nắm góc áo Ngụy Tử Trác, hốc mắt đỏ lên, vô cùng đáng thương nhìn hắn.

Cùng là nữ sinh, đại lão lại thích nắm góc áo Thích Hà, lau dầu trên khóe miệng.

Cùng là nam nhân, Ngụy Tử Trác lúc này nhẹ nhàng ôm lấy Vân Gia Duyệt, vỗ về phía sau lưng cô, cho cô cảm giác an toàn.

Mà Thích Hà, chỉ có thể nói 'Mẹ nó, thật sự muốn đánh chết tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh' và 'Má! Lão tử căn bản không đánh thắng cô', ở bên trong hai trạng thái này lăn qua lộn lại.

Bởi vậy, người với người đừng nên so sánh.

Một khi so sánh, không tránh khỏi sẽ thấy đau thương.

"Anh có thể đi cùng em không?" Vân Gia Duyệt nài nỉ nói: "Nếu sau khi tới đó, cha mẹ thích đứa em gái kia hơn, Tử Trác ca ca dẫn em trở về, em không bao giờ muốn để ý đến bọn họ nữa."

Ngụy Tử Trác suy tư một lúc, gật đầu đáp ứng.

"Được."

Hắn thật sự thích Vân Gia Duyệt, nhưng cô từ trước đến nay đều như tiểu công chúa cao ngạo, rất ít biểu lộ ra vẻ mặt sợ hãi thấp thỏm như vậy.

Hiếm khi cô yếu thế một lần, hắn nguyện ý thỏa mãn cô.

Mấy ngày sau, vợ chồng Vân Tiếu Hòe mang theo Vân Gia Duyệt cùng Ngụy Tử Trác đi đến huyện thành.

Vốn dĩ việc riêng trong nhà, không muốn bị người ngoài biết.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đứa nhỏ Tử Trác này thật sự thích Gia Duyệt, mới một tấc không rời cô như thế. Hơn nữa gia thế Ngụy gia cũng không tồi, tiền đồ về sau của Ngụy Tử Trác nhất định như gấm, hiện tại giúp hai đứa tăng tiến tình cảm, mối suy tư liên hôn thương nghiệp của ông ta cũng được thỏa mãn.

Vân Tiếu Hòe muốn đạt lợi ích thương trường, cũng hy vọng con gái mà ông sủng ái từ nhỏ được hạnh phúc.

Sau khi làm nên sự nghiệp, ông ta chưa từng trở về huyện nhỏ này, thậm chí tết Thanh Minh cũng không về tảo mộ.

Lúc này trở lại, đã quen hưởng thụ thành phố lớn phồn hoa, đột nhiên tới nơi hẻo lánh liền cảm thấy không thích ứng.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Bà ngoại Di mang theo Phồn Tinh đứng tại điểm hẹn trước khách sạn đợi đã lâu.

"Tinh Tinh, lát nữa nhìn thấy cha mẹ, con phải chào hỏi bọn họ, biết không?" Chuyện này liên quan đến việc con bé có thể đi học tiếp hay không, bà ngoại Di tận tâm tận lực dạy dỗ.

Đại lão ngồi trên cầu thang ngoài khách sạn, nghiêm trang gật gật đầu.

Bà ngoại Di, thật dông dài.

Không gật đầu, thì sẽ cứ nói mãi.

Cho nên đại lão đã hình thành thói quen, dù cho lão nhân gia nói gì, cô đều gật đầu.

Sưu Thần Hào trong một khoảnh khắc vừa hâm mộ vừa ghen tị thay Chiến Thần đại nhân.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì đối với người khác đều ngoan ngoãn, nhưng đối với Chiến Thần đại nhân lại cường ngạnh bá đạo?

【Phồn Tinh tiểu thư mỹ lệ đáng yêu thiện lương.】

Nó quá khổ rồi, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều phải khen Ngân Phồn Tinh một vòng mới có thể bắt đầu.

Nhưng vì ngày tháng tốt đẹp sau này của Chiến Thần đại nhân, nó tạm thời làm chó liếm liếm thì có sao?

【Xin hỏi về sau cô có thế dùng thái độ nói chuyện với lão nhân gia để đối xử với Chiến thần đại nhân không?】

Phồn Tinh trầm mặc không nói: ". . ."

Sưu Thần Hào liền hiểu.

Mỗi lần muốn nói chuyện với đại lão, nhất định phải khen đám kẹp plastic bảy màu Mary Sue trên đầu cô. Không hiểu sao lại thích loại plastic chế phẩm thấp kém như vậy?

Thẩm mỹ ở đâu?

【Phồn Tinh tiểu thư, những chiếc kẹp trên đầu cô, rực rỡ lấp lánh như cầu vồng sáng chói. Bất kỳ ai nhìn đến, cũng đều sẽ không tự chủ được mà ở trong lòng tấm tắc khen cô xinh đẹp!】 Thật xin lỗi, hiện tại nó chỉ là một con chó thè lưỡi không có thẩm mỹ.

Cho nên xin hỏi sau này thái độ cô có thể...

Đại lão thật dứt khoát: Đương nhiên không thể nha, Nhị Cẩu.

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Nếu nó không màng tất cả giết chết kí chủ, vậy thì có lỗi với Chiến Thần đại nhân không?

Rõ ràng vẻ ngoài manh như vậy!

Nhưng mà mẹ nó thật khó nói chuyện!

Lại còn không dễ lừa!

Này mẹ nó thật sự là đồ ngốc sao?

【... Vì sao?】 Sưu Thần Hào nén xuống thanh âm run rẩy, vất vả lắm mới khắc chế mình không xông lên đánh người.

Đại lão im lặng một lát, chậm rì rì biểu đạt: Bà ngoại Di xem ta như Tiểu Hoa Hoa mà che chở, nên ta nghe lời bà nói. Ta xem Thích Hà như Tiểu Hoa Hoa mà che chở, hắn hẳn là, phải nghe ta nói.

Ai làm Tiểu Hoa Hoa thì kẻ đó phải nghe lời.

Logic của Phồn Tinh, quả thật vô cùng chặt chẽ!

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Ha hả, thật đúng là một đứa nhỏ lanh lợi nha. Cô mẹ nó ngày thường sao không thông minh như vậy đi?

*

Đại lão: Trên đời này không gì có thể bì được logic Tiểu Hoa Hoa đầy chặt chẽ của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play