Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Nếu con bé náo muốn trở về, vậy thì liền đem trở về đi, dù sao nó cũng là đứa nhỏ Vân gia." Vân Tiếu Hòe là một thương nhân, hơi suy một chút liền nghĩ tới điểm có lợi: "Hơn nữa, bà ngoại Di cũng lớn tuổi, chờ lão nhân gia mất, Phồn Tinh vẫn phải về Vân gia."
"Ông nói thì nhẹ nhàng như vậy, nếu để người ngoài biết..."
Tạ Tuệ Tú trong lòng nôn nóng, lại cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.
Không phải bà không đau lòng con gái.
Nhưng xã hội thượng lưu hiện thực tàn khốc thế nào, chỉ có người ở trong đó mới biết rõ.
Xã hội thượng lưu nếu lộ ra một đứa ngốc, chắc chắn sẽ trở thành đề tài câu chuyện trong các buổi trà dư tửu hậu.
"Ánh mắt bà quá thiển cận." Vân Tiếu Hòe tính toán nói.
Tạ Tuệ Tú nghi hoặc khó hiểu, không rõ lời này có ý gì.
"Bà nhìn Gia Duyệt nhà chúng ta đi, hiện tại mới mười lăm mười sáu tuổi, có bao nhiêu môn đăng hộ đối, thậm chỉ những thiếu gia có gia thế cao hơn Vân gia chúng ta, đều có hảo cảm với con bé." Vân Tiếu Hòe tuy rằng không có con trai, nhưng đứa con gái này đã đủ làm ông ta kiêu ngạo: "Bà đừng quên Phồn Tinh cùng Gia Duyệt là song sinh, hai đứa cơ hồ giống nhau như đúc."
Trong chuyện làm ăn buôn bán, mối quan hệ chính là vương đạo.
Có đôi khi ông cảm thấy thật tiếc nuối vì không sinh thêm mấy đứa con gái như Gia Duyệt, chỉ cần liên hôn liền có thể giúp ông xâu chuỗi nên một đế quốc thương nghiệp khổng lồ.
Phồn Tinh tuy rằng trí lực có vấn đề, nhưng dung mạo cô cùng Gia Duyệt giống nhau, đều là dáng vẻ phi thường ít ai sánh kịp.
Dựa vào bệnh trạng của Phồn Tinh, ngày sau muốn gả chồng nhất định gian nan.
Nhưng nếu sau khi Gia Duyệt gả ra ngoài, Phồn Tinh lại có thể được kẻ ngày xưa ái mộ Gia Duyệt chiếu cố, như vậy đối với Phồn Tinh mà nói, cũng rất không tồi.
Vân Tiếu Hòe nghĩ đến hợp lý.
Kỳ thật nói trắng ra là muốn trước tiên đem Vân Gia Duyệt gả vào nhà tốt, thuận tiện hướng đến mấy lốp xe dự phòng một lòng với Vân Gia Duyệt, chọn một cái để Vân Phồn Tinh làm kẻ thế thân.
Như vậy, ông không chỉ có một con rể, còn có thể có...
Hai cái?
Vẫn có khả năng nhiều hơn.
Trí lực Phồn Tinh có vấn đề, việc nam nữ đương nhiên không hiểu rõ, cũng không nhất định chỉ có thể cùng một người.
Vân Tiếu Hòe nghĩ đến chỗ này, bỗng nhiên cảm thấy mặt già đỏ lên, ý tưởng này của ông ta, hình như có chút vô sỉ.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Lúc Vân Phồn Tinh còn nhỏ đã bị vợ chồng Vân gia đưa đến nông thôn, cho nên Vân Gia Duyệt đối với người em gái này hoàn toàn không có ấn tượng.
Cô ta từ nhỏ đã là tiểu công chúa được cưng chiều nũng nịu, cảm thấy mình là người duy nhất trong lòng cha mẹ, kết quả thình lình lại lòi ra một đứa em gái?
Vân Gia Duyệt trong lòng thấp thỏm lo âu.
"Tử Trác ca ca, anh nói xem vì sao em lại đột nhiên có một em gái?"
Ngụy Tử Trác cùng Vân Gia Duyệt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai nhà lại là hàng xóm, tuy rằng Tạ Tuệ Tú ngàn vạn lần dặn dò, nói Vân Gia Duyệt không được đem chuyện Vân Phồn Tinh kể với người ngoài, nhưng Tử Trác ca ca...
Lại không phải người ngoài.
Dì Ngụy thích cô như vậy, sớm muộn gì cũng đem cô làm con dâu.
Ngụy Tử Trác lớn hơn Vân Gia Duyệt hai tuổi, năm nay tham gia thi đại học, đứng đầu trường học quốc nội. Xuất thân ưu tú, tướng mạo xuất chúng, nói chuyện đầy văn nhã hòa khí, làm người ta vừa liếc mắt đã sinh hảo cảm.
Vân Gia Duyệt trong lòng không yên, Ngụy Tử Trác an ủi nói: "Gia Duyệt, em đừng sợ, chỉ là thêm một em gái mà thôi."
"Nhưng mà em gái nhỏ tuổi hơn em, lỡ như cha mẹ yêu thích em ấy hơn thì sao?"
"Nếu thích thì tại sao lại đem người đưa đến nông thôn?"
Tuy rằng hắn không biết, vì sao bác trai bác gái đem con gái ruột đến nông thôn nuôi dưỡng, nhưng cũng đoán được nguyên nhân chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp.
*
Vợ chồng Vân gia: Bọn ta rất yêu Phồn Tinh, vì con bé nên mới suy tính. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa ngốc, không thể đem đi gả chồng, có người chịu nhận đã là không tồi.
Đại lão: Ừmmmmm. . . Hôm nay không ăn rắn, biểu diễn cho các ngươi xem rắn cắn người là như thế nào. Nếu thích thì đến ném cái phiếu phiếu đi.