Trái tim Diệp Bạc Như vốn đang treo cao, lo lắng đến trang tử rồi Diệp Vân Đình sẽ dằn vặt xảy ra chuyện gì đó, nhưng khi thật sự đến rồi, lại phát hiện Diệp Vân Đình mỗi ngày chỉ đọc sách hoặc ngâm suối nước nóng. Phần lớn thời gian đều dương dương tự đắc, chẳng hề phản ứng tới gã. Quả nhiên đến trang tử để du ngoạn.
Gã cất mật thư vào ống trúc nhỏ, quấn vào đùi chim bồ câu, vào rừng cây ngoài trang tử lặng lẽ thả cho bay đi.
...... Hoàng đế truyền mật thư cho gã, bảo gã nhìn chăm chú Diệp Vân Đình. Mỗi ngày gã đều sẽ dùng bồ câu đưa thư báo cáo về hoạt động ngày hôm đó của y. Bây giờ đã qua bốn ngày, ngày hôm sau Diệp Vân Đình sẽ lên đường về vương phủ, hôm nay là phong thư cuối cùng mà gã phải gửi đi.
Khi gã từ trong rừng cây đi ra, vừa vặn gặp phải Diệp Vân Đình cưỡi ngựa từ bên ngoài trở về, y bao bọc áo choàng dày nặng, mang mũ trùm, trên người còn dính không ít hạt tuyết. Y nhìn thấy Diệp Bạc Như từ trong rừng cây đi ra, lông mày liền nhướn nhướn: "Nhị đệ một mình chạy vào rừng cây làm gì đấy?"
"Thưởng tuyết." Diệp Bạc Như nói dối trắng trợn.
"Trong rừng cây hàn khí nặng, nhị đệ cũng phải cẩn thận phong hàn." Diệp Vân Đình cũng không tra cứu, đem ngựa giao cho hạ nhân, lấy mũ trùm xuống chà xát tay, phân phó nói: "Sai người chuẩn bị áo tắm, ta ra phía sau ngâm một lát xua hàn khí."
Hạ nhân dắt ngựa xuống thu xếp, Diệp Vân Đình tùy ý cùng Diệp Bạc Như hỏi thăm một chút, liền vội vã đến suối nước nóng phía sau.
Diệp Bạc Như thấy thế bĩu môi, nghĩ sáng sớm ngày mai sẽ phải đi về, liền trở về phòng mình.
...
Bồ câu đưa thư Diệp Bạc Như thả ra chạng vạng đã đến hoàng cung. Mấy ngày nay trang tử trên ôn tuyền Liễu sơn mỗi ngày đều có tin tức truyền về, mà phần nhiều là vài chuyện vặt vãnh. Không phải Vĩnh An vương phi vào trong núi thưởng tuyết, thì là Vĩnh An vương phi ăn lẩu cùng thư đồng trong trang tử, cả một ngày chưa từng ra ngoài.
Lý Tung nghe mấy ngày đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Sau này tin tức của phủ Vĩnh An vương bên kia các ngươi nhìn mà làm. Hành cung bên đó thì sao, có động tĩnh gì không?"
Nội thị ầy ầy ứng "Vâng", "Lão Vương phi mỗi ngày đều ở trong hành cung lễ Phật, cơ hồ nửa bước không ra."
"Nếu như thế, vậy các ngươi phải theo dõi thật kỹ." Lý Tung vung vung tay: "Sau này không cần ngày ngày đến báo nữa."
"Vâng." Nội thị nghe vậy liền dẫn thư tín lui xuống.
*
Diệp Vân Đình đến suối nước nóng sau viện, lại không xuống nước.
Ở nơi đó, Ngũ Canh đã sớm mang theo một tên nam nhân trẻ tuổi, có thân hình tương tự Diệp Vân Đình đứng chờ, nhìn thấy y lại đây, hai người không hề có một tiếng động hành lễ.
"Tất cả an bài xong rồi?"
"Đều an bài thỏa đáng, Vương phi xuống núi trước, đến lúc đó lại đến hành cung đón lão Vương phi." Ngũ Canh nói: "Nếu như tất cả thuận lợi, trước hừng đông có thể rời khỏi địa giới kinh thành."
Tất cả ngày hôm nay đã bắt đầu được trù tính từ khi Lý Phượng Kỳ còn chưa rời kinh, bọn họ sớm đoán được, nếu Lý Phượng Kỳ đi tới Bắc Cương, Lý Tung chắc chắn sẽ bắt lão Vương phi làm con tin, liền lấy Diệp Vân Đình chủ động ở lại kinh thành, chỉ vì muốn kế hoạch tiến hành thuận lợi hơn. Cố ý mang theo Diệp Bạc Như đến trang tử ôn tuyền, cũng là một khâu trong kế hoạch.
Trong kinh thành nhiều tai mắt, nếu muốn lặng yên không một tiếng động ra khỏi thành là việc rất khó. Nhưng ở ngoài thành liền không như vậy.
Diệp Bạc Như là tâm phúc của hoàng đế, có gã đi cùng, Diệp Vân Đình ra khỏi thành chắc chắn sẽ không khiến hoàng đế cảnh giác. Mấy ngày nay, Diệp Vân Đình ở bên ngoài sống phóng túng, chỉ là đang mượn mắt Diệp Bạc Như, mê hoặc hoàng đế mà thôi.
Bây giờ thời cơ thành thục, đã đúng đến thời điểm y "Kim thiền thoát xác".
Nam nhân trẻ tuổi thân hình tương tự Diệp Vân Đình kia, chính là thế thân được chọn ra trong số ám vệ của Lý Phượng Kỳ, hắn mở đấu bồng đen kịt trên người ra, bên trong chỉ mặc một bộ áo tắm màu trắng, đó là thứ Diệp Vân Đình thích mặc khi tắm suối nước nóng trong ngày thường, mái tóc dài tùy ý rối tung thả xuống bả vai, vừa vặn chặn lại hơn nửa khuôn mặt.
Hắn bắt chước giọng Diệp Vân Đình nói: "Vương phi cứ việc yên tâm, thuộc hạ chắc chắn không làm nhục sứ mệnh."
Diệp Vân Đình nhíu mày, y vốn chỉ tìm một người có thể tạm thời thế thân y, lại không nghĩ còn có niềm vui bất ngờ: "Ngươi còn am hiểu khẩu kỹ sao?"
"Chỉ có thể mô phỏng theo bảy, tám phần mười." Nam nhân trẻ tuổi nói.
"Đủ rồi." Sau khi phát hiện hắn có thể mô phỏng theo thanh âm của mình, Diệp Vân Đình nghĩ ra một kế. Y vốn dĩ dự định để thế thân giả mạo y lừa gạt Diệp Bạc Như, thuận lợi trở lại phủ quốc công là tốt rồi.
Mà ám vệ này lại thiện khẩu kỹ, liền khiến y có thêm chủ ý khác.
Y hướng Ngũ Canh ngoắc ngoắc tay, rỉ tai với hắn một phen, Ngũ Canh nghe xong thần sắc kinh ngạc, sau đó chính là bội phục: "Thuộc hạ đi an bài ngay."
"Vậy bên trong này liền giao cho các ngươi." Diệp Vân Đình chắp tay với nam nhân trẻ tuổi, liền che kín đấu bồng, theo người tiếp ứng đi vào một đường nhỏ bí ấn khác xuống núi.
Mà lúc này Diệp Bạc Như còn ở trong phòng, suy tư xem chờ Diệp Vân Đình trả mẫu thân lại rồi thì nên thu xếp làm sao. Đứa bé kia nhất định không thể giữ lại, nhất định phải mau chóng cho mẫu thân bỏ đi. Còn phụ thân bên kia, lại có thể mượn cớ sinh bệnh tu dưỡng, kéo dài thêm một trận, chờ triệt để dưỡng khỏe lại đón mẫu thân hồi phủ.
Lúc gã đang trầm ngâm, liền nghe trong viện truyền đến tiếng nói chuyện: "Sai nhà bếp đưa một nồi lẩu lại đây, hôm nay nhúng thịt dê ăn."
Một thanh âm khác vui sướng nói tiếp: "Được rồi, ta đi ngay."
Thanh âm này Diệp Bạc Như mấy ngày nay đã nghe quen, là giọng Diệp Vân Đình và thư đồng của y. Diệp Vân Đình rất thích ăn uống, mỗi ngày đều sai nhà bếp làm đồ ăn khác nhau, thư đồng kia người hầu theo chủ nhân, ăn được đến béo trắng, nhìn không có nửa điểm dáng vẻ người hầu, lại so với thiếu gia mấy nhà khác còn sống sướng hơn.
Gã xì một tiếng, ánh mắt lộ ra chút xem thường, liền vùi đầu làm việc của mình
*
Lại nói Diệp Vân Đình bên này, sau khi theo người tiếp ứng xuống núi, liền giục ngựa đến thẳng hành cung.
Lúc này bóng đêm đã sâu hơn, ở phía sau y, lang vương và chim ưng xa xa theo sau, không lộ ra nửa phần vết tích.
Bên ngoài hành cung đã sớm có người tiếp ứng, thấy bọn họ đến không hề có một tiếng động khoa tay mấy cái thủ thế xong, liền thấy lão Vương phi thay một thân trang phục cung nữ được hai ám vệ hộ tống đi đến, mà trong hành cung cách đó không xa, đèn đuốc tối tăm, hoàn toàn yên tĩnh.
"Xe ngựa tiếp ứng cách đây mười dặm." Diệp Vân Đình nhẹ giọng nói: "Cần thị vệ mang theo ngài đi một đoạn đường, kính xin mẫu thân tạm thời nhẫn nại."
Lão Vương phi lại vung vung tay: "Không cần, cho ta một con ngựa, ta cùng đi với các ngươi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút."
Thẩm gia quân công lập nghiệp, nàng là nhi nữ của võ tướng, có thể cưỡi ngựa là điều chắc chắn.
Thấy nàng thần sắc bình tĩnh, Diệp Vân Đình không chần chờ nữa, lệnh ám vệ dắt một con ngựa đến, hướng về người ở lại khoa tay một cái thủ thế chuẩn bị động thủ, hai người dưới sự hộ tống của sáu tên ám vệ, hướng mười dặm ở ngoài chạy đi.
Mà ám vệ ở lại, lần thứ hai lặng yên không một tiếng động đi vòng vèo vào hành cung, chuyển dầu hỏa đã sớm chuẩn bị ra, ném một cây đuốc vào trong viện lão Vương phi ở.
Trong hành cung yên bình bỗng nhiên bốc lên lửa lớn, chung quanh đều là tiếng cung nhân la lên "Đi lấy nước", có cung nhân phản ứng nhanh đã bắt đầu xách nước dập lửa.
Nhưng ngày đông gió lớn, gió giúp thế lửa lên. Chút nước ít ỏi không thể dập được lưỡi lửa tăng vọt, trong hành cung không có người chủ sự, nhất thời loạn tung tùng phèo.
Cũng không biết là ai bỗng nhiên hoảng sợ hô to một tiếng: "Lão Vương phi, lão Vương phi còn ở bên trong!"
Cung nhân cứu hỏa nghe tiếng đến xem, chỉ thấy trong ngọn lửa mơ hồ có một cái bóng mờ nhạt, cái bóng kia loạng chòa loạng choạng như không đứng thẳng được, sau mấy hơi thở liền ngã gục, chỉ từ khe cửa nửa mở mơ hồ nhìn thấy một đoạn vạt áo trung y màu trắng.
Đầu lĩnh cung nhân giọng the thé nói: "Nhanh cứu hoả! Lại phái người hồi cung thông báo với bệ hạ! Nhanh!"
Trong hành cung thế lửa hung hăng, cung nhân luống cuống tay chân.
Lý Tung nửa đêm bị đánh thức, hoa mắt váng đầu, phản ứng đầu tiên chính là hoài nghi do Lý Phượng Kỳ làm: "Phái người đi dập lửa, đồng thời phái người đi bốn phía hành cung truy tìm!" Nếu là người của Lý Phượng Kỳ phóng hỏa, người kia khẳng định còn chưa đi xa.
Đợi người đi rồi, gã càng nghĩ càng không yên lòng, liền lệnh Thôi Hi cũng qua xem một chút.
...
Tin hành cung bị cháy là sau hai canh giờ mới truyền tới trang tử trên ôn tuyền, lúc này còn chưa tới giờ tý, thị nữ của vương phủ vội vội vàng vàng tới báo tin, mới tiến vào trang tử đã lôi kéo cổ họng khóc lên.
Diệp Bạc Như là bị mấy câu "Hành cung bốc cháy", "Lão Vương phi xảy ra vấn đề rồi" bên ngoài huyên náo ầm ĩ đến, gã xoa xoa huyệt thái dương, gọi người tới hỏi, mới biết vậy mà lại là hành cung bị cháy, lão Vương phi rất có thể đã chôn thây trong biển lửa.
Bây giờ thế lửa ở hành cung đã dập được, nhưng viện lão Vương phi ở đã bị cháy toàn bộ, chỉ còn lại ngói vỡ tường đổ. Bây giờ Thôi Thường Thị đang mang theo Thần Sách Quân tìm hài cốt lão Vương phi trong đống đổ nát.
Gã nhất thời cả kinh, vội vã phủ thêm áo bào đứng dậy đi ra ngoài, chỉ thấy Diệp Vân Đình đã lên kiệu, kiệu phu khiêng đòn kiệu lên, cấp tốc đi xuống núi.
"Chuẩn bị kiệu xuống núi!" Gã nhất thời không bắt được rốt cuộc là xảy ra vấn đề thật, hay chỉ là do Vĩnh An vương bố trí, chỉ lo Diệp Vân Đình mượn cơ hội chạy mất, vội vã mang người đi theo.
Trang tử ở giữa sườn núi, một đường tất cả đều là bậc thang uốn lượn. Một đám người điên cuồng đi hai khắc thời gian mới xuống đến chân núi.
Đang muốn bỏ kiệu thay sang ngựa, cũng không phòng trong rừng cây hai bên bỗng nhiên có mười mấy thích khách che mặt cầm loan đao lao ra. Những người này mỗi ánh mắt đều vô cùng hung hãn, đường lối vung đao thập phần quỷ dị. Diệp Vân Đình xuống núi vội vàng, không mang theo người hầu, chỉ có mười Thần Sách Quân ngụy trang thành gia đinh Diệp Bạc Như mang tới đang ra sức chống lại.
Nhưng bọn họ hiển nhiên không phải đối thủ của đám thích khách này, sau một phen chém giết từ từ không chống đỡ nổi. Mà mục tiêu mấy thích khách kia lại nhắm thẳng vào cỗ kiệu của Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình ngồi trong kiệu thấy tình thế không đúng, trầm giọng nói: "Thích khách là hướng ta mà tới, ta dẫn bọn chúng đi, nhị đệ ngươi dẫn người đến viện binh." Hắn nói xong liền nhanh chóng cúi người chui ra khỏi kiệu, lên một con ngựa gần đấy, khoác bóng đêm chạy gấp mà đi, thoáng qua cũng chỉ còn sót lại bóng lưng mơ hồ.
Diệp Bạc Như từ trong kiệu chui ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của Diệp Vân Đình. Mấy thích khách kia có lẽ không nghĩ hắn dám giục ngựa chạy trốn, thủ lĩnh trong đó nhanh chóng mở miệng hạ lệnh, hơn nửa thích khách liền đuổi theo Diệp Vân Đình. Mà mấy tên thích khách ở lại, lại trầm mặc giơ loan đao lên.
Diệp Bạc Như được thị vệ bảo vệ, rút lui về hướng kinh thành. Thần sắc gã nghi ngờ không thôi, vốn dĩ còn cảm thấy những thích khách này bỗng nhiên nhảy ra thực sự quá trùng hợp, hoài nghi là do Diệp Vân Đình an bài. Nhưng lời tên thích khách thủ lĩnh kia dưới tình thế cấp bách nhảy ra, lại khiến trong lòng gã tầng tầng nhảy một cái.
...... Thích khách thủ lĩnh kia nói tiếng Tây Hoàng.
Lại nghĩ tới những người này từ đầu tới cuối chưa từng nói ra tiếng nào, còn có đao pháp đặc biệt quỷ dị kia, trong lòng gã không khỏi kinh sợ, nói: "Nhanh, thả pháo hoa! Bọn họ là người Tây Hoàng!"
Pháo hoa này là lúc khẩn cấp mới có thể dùng, lúc trước gã hoài nghi Diệp Vân Đình diễn trò nên vẫn luôn vô dụng, nhưng lúc này sau khi ý thức được có thể là người Tây Hoàng lẻn vào mượn cơ hội sinh sự, liền cũng bất chấp.
Khi pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm đen kịt, mấy thích khách theo sát không nghỉ kia hơi ngừng động tác lại, ngay sau đó thế tiến công càng thêm mãnh liệt hơn.
Diệp Bạc Như thấy bọn họ như không muốn mạng, tim đập đến lợi hại, chỉ có thể chật vật trốn ở phía sau thị vệ. Nhưng những thích khách này quá hung ác, mặc dù có hộ vệ hầu hạ, gã vẫn khó tránh khỏi chịu chút thương tổn da thịt, mà thị vệ càng là tổn thất hơn nửa. Chờ đến lúc cứu binh tới nơi, thị vệ che chở cho gã chỉ còn lại bốn người. Mấy thích khách áo đen này thấy viện binh đến, lập tức không ham chiến nữa, xé chẵn ra lẻ tản vào rừng cây đen kịt.
Thống lĩnh Thần Sách Quân tới trợ giúp thần sắc khó coi: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Bạc Như bưng vết thương trên cánh tay, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Là người Tây Hoàng."