Diệp Vân Đình theo Diệp Bạc Như vào trong viện của gã.
Diệp Tri Lễ vừa vặn đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, nhăn chặt mày, hỏi người hầu bên cạnh: "Bạc Như thân cận với lão đại như vậy từ khi nào?"
Bây giờ Diệp Vân Đình còn chuyên đến phủ quốc công đưa sách cho gã.
"Chuyện này... hình như chính là từ mới gần đây. Hình như là quen thuộc ở Xuất Vân Tự." Người hầu cũng không rõ lắm, chỉ có thể suy đoán.
"Đợi lão đại đi, gọi Bạc Như đến thư phòng của ta một chuyến." Diệp Tri Lễ sắc mặt không thích, chắp tay đi đến thư phòng ở tiền viện.
Mà hai người bị đàm luận đã đến viện của Diệp Bạc Như. Diệp Bạc Như phất lui hạ nhân, sau khi đóng chặt cửa thư phòng, mới vặn vẹo khuôn mặt, nhẹ giọng nói: "Ngươi còn muốn làm gì đây?"
Từ sau khi giao ra thuốc giải, Diệp Vân Đình không tìm gã, gã cũng không đi tìm y. Mấy ngày nay gã không còn lòng dạ nào làm chính sự, luôn âm thầm sai người tìm kiếm tung tích mẫu thân. Mà không nghĩ tới gã chưa đi tìm Diệp Vân Đình tính sổ, Diệp Vân Đình ngược lại đã đưa thư cho gã trước, hẹn gã gặp mặt ở phủ quốc công.
Gã kiêng kỵ mẫu thân còn ở trong tay y, không dám vi phạm, chỉ có thể cắn răng phối hợp.
"Nhị đệ tức giận như vậy làm gì? Chỉ là nhờ ngươi giúp một việc nhỏ thôi." Diệp Vân Đình thấy gã tức giận, khẽ mỉm cười nói: "Vương gia xuất chinh, trong lòng ta lo lắng buồn khổ không có chỗ bày tỏ, cho nên muốn mời nhị đệ cùng ta đi trang tử ôn tuyền ở lại vài ngày."
Trong lời y nói là "mời", nhưng thần thái ngữ khí lại không cho thoái nhượng, hiển nhiên là Diệp Bạc Như không đi không được.
Diệp Bạc Như không cam lòng, lại thấy kỳ quái không rõ y mời mình đi trang tử ôn tuyền làm gì, liên tưởng đến lão Vương phi bị đưa đến hành cung, gã chớp mắt một cái, thử dò xét nói: "Vương gia tới Bắc Cương, sao đại ca không đi cùng?"
"Gia quyến võ tướng không được rời kinh. Cái này còn cần ta dạy Nhị đệ sao?" Diệp Vân Đình bày ra biểu tình ngươi ngay cả cái này mà cũng không biết, thần thái tự nhiên bằng phẳng, không nhìn ra nửa điểm tâm tư khác.
Diệp Bạc Như nhất thời lại không xác định được. Vốn dĩ gã cho rằng Diệp Vân Đình muốn lén lút đi Bắc Cương, lôi kéo gã làm ngụy trang. Nhưng trước mắt lại thấy không giống.
"Đại ca đi trang tử ôn tuyền, vì sao lại muốn ta làm khách?" Gã không hiểu Diệp Vân Đình nhìn thấy mình trong lòng cao hứng bao nhiêu, cũng giống như lúc gã nhìn thấy Diệp Vân Đình trong lòng cũng khó chịu vậy.
"Ta ở kinh thành cũng không có bạn, cũng chỉ có thể tìm Nhị đệ làm khách." Diệp Vân Đình liếc nhìn gã, cười híp mắt nói: "Hơn nữa ta trông thấy nhị đệ, luôn có thể nhớ tới chút chuyện lý thú, trong lòng liền vui vẻ hơn rất nhiều."
Còn kém nói thẳng muốn bắt Diệp Bạc Như làm trò vui.
"..." Diệp Bạc Như dùng sức nghiến răng hàm, mới không khiến biểu tình mất khống chế. Miễn miễn cưỡng cưỡng hỏi: "Đại ca dự định khi nào đi? Ở bao lâu? Ta còn thu thập hành lý một chút."
"Ngày mai đi, nhiều nhất ở năm, sáu ngày. Ngươi cũng không cần thu dọn đồ đạc gì, trang tử kia ta và Vương gia đến một lần rồi, đồ vật đều đầy đủ. Không cần mua sắm gì khác."
Nói xong, liền chậm rãi bồi thêm một câu: "Phùng thị ta thay ngươi chăm sóc cẩn thận, đợi lần này từ trang tử trở về, ta sẽ trả lại người cho ngươi." Y nửa thật nửa giả nói: "Nếu không phải vì ngươi có ý đồ lấy thuốc giải đến uy hiếp Vương gia, ta cũng không đến nỗi lấy Phùng thị ra áp chế ngươi."
Vừa nghe y nói sẽ trả mẫu thân về, Diệp Bạc Như đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền hoài nghi Diệp Vân Đình sao lại dễ nói chuyện như vậy, mắt lộ ra chần chờ.
Diệp Vân Đình nhìn thấu tâm tư gã, nói thẳng: "Bây giờ Vương gia không ở kinh thành, ta sống một mình trong Vương phủ, cũng không muốn kết quá nhiều thù hận. Đến lúc đưa Phùng thị về rồi, việc giữa ngươi và ta coi như kết thúc, còn chỗ phụ thân, phải xem ngươi có bản lĩnh giấu được hay không. Thế nào?"
Diệp Bạc Như hiểu rõ ý tứ của y. Đây là Vĩnh An vương đi rồi, Diệp Vân Đình không còn chỗ dựa, vậy nên chủ động lấy lòng, muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước với gã.
Trong lòng gã cười lạnh, trên mặt cũng không tỏ rõ, chỉ cười đồng ý.
Chiến sự ở Bắc Cương chẳng biết lúc nào mới có thể ổn định, mà Diệp Vân Đình ở lại kinh thành, trống không gánh một cái một cái chức Vương phi suông, trên thực tế không quyền không thế, sau này gã có rất nhiều cơ hội ăn miếng trả miếng.
Hai người mỗi người đều có tâm tư riêng, đều cười đạt thành nhất trí.
Đạt được mục đích, Diệp Vân Đình liền một mình rời đi, chuẩn bị trở về Vương phủ. Nhưng không nghĩ lúc đi qua hoa viên liền bị một tỳ nữ ngăn lại.
Tỳ nữ cúi người, nhẹ giọng nói: "Phu nhân sai ta ở chỗ này chờ đại công tử, muốn mời ngài một chuyến."
"Dẫn đường đi." Diệp Vân Đình chỉ hơi chần chờ, liền đi theo...... Ân thị có lẽ muốn hỏi y tin tức về Diệp Vọng.
Tỳ nữ dẫn y đến một đình ngắm cảnh, Ân Hồng Diệp đã sớm chờ ở chỗ này, lúc nhìn thấy y thần sắc sinh ra sóng lớn, một lát sau liền thu liễm, miễn cưỡng cười cười: "Ngươi đã đến rồi."
Sắc mặt nàng tiều tụy đi rất nhiều, thần sắc cũng không lộ liễu như trước, như một đóa mẫu đơn rực rỡ phú quý, trải qua một trận sương tuyết, rơi vào trong bùn.
Diệp Vân Đình với nàng quan hệ cũng không tốt, thậm chí đã từng có thể gọi là kẻ địch. Nhưng trước mắt nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của nàng, lại nghĩ tới còn chưa biết tung tích của Diệp Vọng, cũng chỉ thở dài một hơi, không làm khó dễ gì hơn: "Ta đã phái người dán bố cáo tìm người ven đường từ Vân Dung đến kinh thành, nhưng vẫn chưa có tin tức truyền lại."
Ánh mắt tràn ngập mong đợi của Ân Hồng Diệp ảm đạm đi, nàng ngã ngồi xuống bắng đá lạnh lẽo cứng rắn, tự lẩm bẩm: "Tiểu Vọng từ nhỏ đã không bị khổ, trời lạnh như thế này, cũng không biết nó một mình ở bên ngoài, y phục mặc có đủ hay không, có bị lạnh hay không..."
Diệp Vân Đình không nhẫn tâm nói cho nàng biết, Diệp Vọng trốn khỏi Ân gia, rất có thể trên người cũng không đủ lộ phí. Năm nay mỗi châu phủ phía Bắc đều bị nạn tuyết, triều đình mặc dù có giúp nạn thiên tai, nhưng giữa chừng quan viên địa phương kiếm lời đút túi riêng, cùng một giuộc với nhau. Dẫn đến phía dưới không ít thôn trấn dân chúng chịu nạn không còn nhà để về, số lượng lưu dân đột ngột tăng lên. Các nơi loạn tượng bùng nổ.
Diệp Vọng một mình lưu lạc ở bên ngoài, nếu như gặp phải lưu dân, hậu quả khó mà lường được.
Y trầm mặc không nói, Ân Hồng Diệp lẩm bẩm chốc lát, vừa tựa như nhớ tới cái gì, từ trong lồng ngực móc ra vài tờ văn khế kín đáo đưa cho y: "Đây là vốn riêng những năm qua ta tích góp lại, ngươi cầm trước. Tiếp tục phái nhân thủ đi tìm. Nếu không đủ tiền, ta lại nghĩ cách bán đồ cưới lấy tiền, bù đắp cho ngươi." Viền mắt nàng có chút đỏ lên, lại cố nén không rơi lệ: "Những năm qua là ta có lỗi với ngươi, ngươi muốn giết muốn lăng trì ta đều không có lời oán hận. Chỉ mong ngươi xem tình nghĩa Tiểu Vọng thân cận ngươi như vậy, đừng từ bỏ nó, tiếp tục sai người đi tìm."
"Ta có thể cảm giác được, nó khẳng định đang nghĩ cách để về nhà."
Diệp Vân Đình nhìn dáng dấp của nàng, liền thở dài một hơi. Lại không nhận lấy mấy tờ văn khế kia.
Ân Hồng Diệp cho là y cự tuyệt, đôi môi đóng mở, lại nói không ra lời.
Những năm qua nàng sống thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ ăn qua nửa phần vị đắng. Lại không nghĩ rằng đến trung niên, sẽ tao ngộ tai ương như vậy. Mẫu tộc phản loạn, trượng phu trở mặt, con trai duy nhất tung tích không rõ. Nàng nửa đời trước có bao nhiêu kiêu ngạo, có bao nhiều cao cao tại thượng. Bây giờ ngắn ngủi hai tháng nay, lại có bao nhiều dày vò.
Vì không bị để bị nhốt ở trong viện, có thể tìm cơ hội thăm dò tin tức của Diệp Vọng, nàng không dám nổi nóng nháo một trận với Diệp Tri Lễ, thậm chí còn tự mình đón con ngoại phòng vào phủ, làm dáng vẻ hiền lành lo liệu việc bếp núc.
Những kẻ đã từng ngóng ngóng ở trước mặt nàng lấy lòng xu nịnh đều không thấy bóng dáng, chỉ có đứa con riêng vẫn luôn bị nàng coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt này, lại nguyện ý thay nàng tìm kiếm tung tích nhi tử.
Trên mặt Ân Hồng Diệp chợt lóe lên yếu đuối, rất nhanh đã thu lại, miễn cưỡng cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy thiếu, cần bao nhiêu cứ mở miệng, ta lại đi thu thập. Chắc chắn sẽ không khiến ngươi xuất lực không công."
"Ta không phải có ý tứ này." Diệp Vân Đình lắc đầu nói: "Hành tung của Diệp Vọng ta sẽ tiếp tục phái người đi tìm, nhưng đó là vì hắn là đệ đệ của ta, không phải vì cái gì khác. Mấy khế ước này ngươi giữ lại đi, nếu sau này Diệp Vọng trở về, sợ rằng ở phủ quốc công này sẽ không còn dễ chịu như trước nữa."
Tâm tư muốn để Diệp Bạc Như thay thế Diệp Vọng Diệp Tri Lễ căn bản không có ý định che dấu. Giả thiết sau tìm thấy Diệp Vọng, hắn có về phủ quốc công cũng không trở về dáng vẻ trước kia được nữa.
Bây giờ Ân Hồng Diệp vì Diệp Vọng còn có thể nuốt giận vào bụng. Nếu sau này không nhịn được nữa, mẹ con hai người hơn nửa chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ân Hồng Diệp hiểu rõ ý của y, sắc mặt bi thảm: "Là ta quá ngu, những năm này hận không thể trừ ngươi thật nhanh, lại không nghĩ là may áo cưới cho người khác."
Nhắc tới những chuyện xưa này, Diệp Vân Đình đã không còn quá nhiều xúc động, mấy tháng trôi qua, nhớ đến những chuyện cũ trong phủ quốc, đều thoáng như cách một tầng mây mù mông lung. Lúc trước y bị trói buộc trong mảnh trời đất nhỏ này không nhìn thấy bên ngoài. Bây giờ nhảy ra ngoài rồi, lúc lại quay đầu lại, cũng chỉ cảm thấy cũng đến thế mà thôi.
"Ngươi hảo hảo bảo trọng, nếu như Diệp Vọng trở về, cũng sẽ không nguyện thấy ngươi như vậy."
Y cùng với Ân Hồng Diệp bây giờ nói cũng chỉ là quen biết, trước mắt cũng không nói ra được quá nhiều lời an ủi, chỉ nói: "Ngươi yên tâm đi, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, ta sẽ tìm được Diệp Vọng."
Nói xong liền chắp tay nói lời cáo từ.
Ân Hồng Diệp nhìn bóng lưng y, nhớ tới Diệp Vọng trước kia thường nói với mình, đại ca đối với hắn tốt bao nhiêu. Khi đó nàng chỉ cười cho qua, cười hắn đơn thuần dễ lừa, được ban cho một chút ân đã dễ dàng bị lừa gạt. Lại không nghĩ rằng, không phải Diệp Vọng ngây thơ bị người lừa bịp, mà là bản thân nàng ếch ngồi đáy giếng, không biết rõ được ai.
Nàng nắm khăn dụi mắt một cái, nhìn bầu trời xám xịt xa xa, hai tay chắp trước ngực yên lặng tụng kinh cầu phúc cho Diệp Vọng.
***
Sau khi về Vương phủ, Diệp Vân Đình liền sai người thu thập hành trang. Đến ngày hôm sau, xe ngựa của Vương phủ chờ ở cửa phủ quốc công, sau khi đón Diệp Bạc Như lên, liền không nhanh không chậm chạy ra khỏi thành.
Vĩnh An vương vừa mới đi, Vĩnh An vương phi đã thu thập hành lý ra khỏi thành, tin tức tất nhiên lập tức truyền đến tai hoàng đế.
Thần sắc Lý Tung hơi ngừng lại, nhưng cũng vẫn chưa quá mức lưu ý: "Ra khỏi thành đi đâu vậy?"
"Trang tử ôn tuyền Liễu sơn." Ám vệ nói: "Diệp thị lang cũng đi cùng."
"Tình cảm huynh đệ bọn họ ngược lại không tệ." Lý Tung xì một tiếng, vung vung tay: "Được. Bảo Diệp Bạc Như nhìn chăm chú người là được, các ngươi chỉ cần xem trọng lão Vương phi."
Diệp Vân Đình chỉ là đi kèm, chân chính phải trông coi chính là lão Vương phi.
Tuy rằng Lý Phượng Kỳ không phải con ruột của lão Vương phi, nhưng gã lớn lên cùng Lý Phượng Kỳ, thường đến vương phủ làm khách. Tất nhiên biết được tình cảm của Lý Phượng Kỳ đối với lão Vương phi. Chỉ cần trói chặt lão Vương phi, Lý Phượng Kỳ sẽ không thể bay ra khỏi kìm kẹp của gã.