Người Tây Hoàng?

Thống lĩnh Thần Sách Quân sắc mặt kinh nghi: “Sao trong kinh lại có người Tây Hoàng?”

“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Diệp Bạc Như che lại miệng vết thương, thở dốc một tiếng, gian nan kể lại quá trình cho hắn nghe, tiếp theo đột nhiên nhớ tới Diệp Vân Đình, kinh thanh nói: “Trên đường các ngươi tới, có gặp Diệp Vân Đình không? Y cưỡi ngựa chạy về phía kia.”

“Ta lập tức phái người đi tìm.” Thống lĩnh vừa nghe, lập tức phái một đội nhân mã theo hướng ngón tay gã chỉ đi tìm người.

Mắt thấy cánh tay Diệp Bạc Như chảy máu không ngừng, lại nói: “Diệp thị lang đi về trước đi, nơi này giao cho chúng ta.”

Diệp Bạc Như gật gật đầu, lúc này mới được Thần Sách Quân hộ tống, trở về kinh.

Mà lúc này bên trong hành cung, Thôi Hi nhìn Thần Sách Quân tìm kiếm hết một lượt trong đống đổ nát, mặt mày hơi trầm xuống: “Có tìm được gì không?”

“Chưa từng.” Mấy đội Thần Sách Quân không rảnh lo tàn lửa còn chưa dập hẳn và khói đặc trong phế tích, dùng khăn ướt che lại miệng mũi tìm kiếm khắp nơi, lại không tìm thấy bất kỳ thi cốt gì.

“Xem ra người đã sớm không ở trong viện.” Thôi Hi thả tay xuống, ngón tay cái giao nhau chậm rãi vuốt ve, trầm ngâm một lát, lại hỏi người phụ trách những chỗ khác, nói: “Những nơi khác có thu hoạch gì không?”

“Chúng ta tìm thấy vết dầu hỏa ở ngoài viện.” Một đội Thần Sách Quân khác phụ trách tìm bên ngoài, lúc này báo thu hoạch lên.

“Dầu hỏa?” Trong mắt Thôi Hi hiện ra một tia nghiền ngẫm, lại nói: “Mở rộng phạm vi, tìm lên hướng bắc. Phát hiện dị thường lập tức tới báo.”

Mấy đội Thần Sách Quân phân công nhau hướng bắc đi tìm, mà Thôi Hi lại hồi cung phục mệnh.

Lăn lộn một phen, sắc trời đã hơi sáng, Lý Tung lại không buồn ngủ, sắc mặt âm trầm ngồi ở trong điện chờ tin tức.

Diệp Bạc Như hồi kinh không kịp tìm đại phu, vội vàng cầm máu liền vào cung bẩm báo tình hình.

Lý Tung thấy dáng vẻ chật vật của gã, lại thấy cũng không thấy thân ảnh Diệp Vân Đình, sắc mặt liền trầm xuống: “Sao lại thế này?”

Diệp Bạc Như nói lại một lần việc bị ám sát dưới chân núi, khi nhắc tới những thích khách hung hãn kia, trên mặt hãy còn kinh hoàng.

“Người Tây Hoàng?”

Lý Tung không quá tin tưởng trong kinh lại có thể lẫn vào người Tây Hoàng, nghe nói hành cung xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của gã đó là Lý Phượng Kỳ quả nhiên động thủ. Nhưng Diệp Bạc Như không có lý do gì lừa gã, hắn nói là người Tây Hoàng, nhất định có căn cứ.

“Những người đó ngoài nói tiếng Tây Hoàng, còn có biểu hiện gì nữa?”

“Tất cả bọn họ đều sử dụng loan đao, chiêu thức cực kỳ khác tướng sĩ Bắc Chiêu.” Diệp Bạc Như nỗ lực nhớ lại, vết thương băng bó qua loa trên cánh tay lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Cũng làm gã càng thêm chắc chắn, mấy thích khách hung hãn đó, tuyệt đối không thể là người do Diệp Vân Đình an bài. Nếu thật sự chỉ là diễn kịch, sao có thể tàn bạo làm cho người ta sợ hãi như thế?

Chỉ có người Tây Hoàng thiên tính hung ác mới có thể giải thích được.

“Đúng rồi, trên mặt bọn họ hình như còn có hình xăm sói.” Diệp Bạc Như lại nghĩ tới gương mặt kẻ xấu, bọn họ mỗi người đều che mặt, bóng đêm quá nồng cũng không nhìn rõ bộ dáng lắm, nhưng gã nhớ lúc được thị vệ che chở tránh né, rõ ràng thấy một người trong đó khăn che mặt bị rơi xuống, lộ ra nửa cái hình xăm trên gò má.

Kỳ thật gã vốn không nhìn được rõ lắm, cũng không biết hình xăm kia là hình gì. Nhưng gã bỗng nhiên nhớ tới lúc nhàm chán ở trang tử kia, từng xem qua một quyển thư tịch liên quan đến Tây Hoàng. Trên đó có nhắc tới, chiến sĩ Tây Hoàng thích xăm lên mặt, mà hình xăm lại thường là mãnh thú ác điểu của thảo nguyên. Hiện giờ nhớ lại, nửa hình xăm lộ ra kia vô cùng giống đầu sói.

Gã tức khắc càng thêm chắc chắn, lời nói chắc nịch.

Nghe gã nói, Lý Tung cũng chần chờ, hay lần này thật sự không liên quan gì đến Lý Phượng Kỳ, thực sự có người Tây Hoàng đột nhập vào kinh?

Hành cung xảy ra chuyện quá mức trùng hợp, càng đừng nói ngay sau đó Diệp Vân Đình cũng xảy ra chuyện theo, tất cả việc này liền như đã được thiết kế kỹ, rất khó không khiến gã hoài nghi Lý Phượng Kỳ. Nhưng nếu thật sự là người Tây Hoàng, cũng không phải không có khả năng.

Lý Phượng Kỳ đi Bắc cương chống địch, Tây Hoàng nhất định biết được, âm thầm lẻn vào cướp mẫu thân và Vương phi của hắn đi, mượn điều này làm hắn nhiễu loạn cũng là có khả năng.

Lý Tung nhất thời chần chờ, không chắc chắn rốt cuộc suy đoán nào mới là thật. Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đầu gối, gã nhìn Diệp Bạc Như mặt mũi trắng bệch, rốt cuộc đại phát từ bi nói: “Diệp ái khanh đi kêu y quan xrm vết thương trước đi, việc này chờ Thôi Hi trở về lại nói sau.”

Diệp Bạc Như như được đại xá, che lại cánh tay phát đau từng trận lui xuống.

Khi trời sáng, Thôi Hi mang theo Thần Sách Quân hồi cung.

Cùng trở về, còn có người đi tìm Diệp Vân Đình.

Hai đội nhân mã đều không thu hoạch được gì.

Thống lĩnh đi tìm Diệp Vân Đình, một đường đi tìm, chỉ tìm được một con ngựa bị thương, cùng nửa miếng vải vụn treo trên bụi gai. Diệp Vân Đình ở đâu không rõ.

Mà Thôi Hi bên này, chỉ tìm được vết tích dầu hỏa, xác định hành cung bị hoả hoạn chính là có người cố ý làm ra, lại không thể tìm thấy tung tích người phóng hỏa. Mà nhân mã mở rộng phạm vi đi tìm còn chưa truyền tin quay lại.

Ánh mắt Lý Tung lập lòe, sau một lúc lâu nói: “Truyền lệnh xuống, phong tỏa đường đi kinh thành, lại phái năm ngàn Thần Sách Quân tìm kẻ gian Tây Hoàng.” Gã gằn từng chữ một nói: “Lại truyền lệnh xuống các châu phủ ven đường, gần đây phải tăng cường kiểm tra người dân ra vào châu phủ, mặc kệ là do Tây Hoàng hay Vĩnh An Vương làm, đều phải tra rõ ràng cho ta!”

……

Trời vừa mới sáng, liền có một đội Thần Sách Quân mặt mang sát khí vác đao đi qua trên đường.

Các bá tánh từ đầu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ hơn nửa ngày qua đi, tin tức hành cung hoả hoạn, Vương phi bị ám sát liền truyền ra. Cũng không biết tin tức là từ chỗ nào truyền ra, các bá tánh đều nhận định là người Tây Hoàng sợ hãi Vĩnh An Vương, mới lẻn vào kinh cướp lão Vương phi và Vương phi làm con tin.

Nhất thời tình cảm quần chúng trong kinh thành xúc động phẫn nộ lên, thậm chí còn có thư sinh vũ phu thỉnh nguyện lên chiến trường, thề muốn tử chiến một trận với Tây Hoàng.

Tin tức truyền vào trong cung, thần sắc Lý Tung càng thêm khó coi: “Mấy tin tức này là từ đâu truyền ra?”

Thôi Hi khom người nói: “Đã đi tra qua, đều là từ trà lâu tửu lầu truyền ra, dòng người cực lớn, không thể truy tra được người xác thực.”

“Lý Phượng Kỳ vậy mà thật giỏi tính kế.” Lý Tung lúc này mà còn tin là người Tây Hoàng lẻn vào cái gì, thì gã thật sự bị choáng váng rồi. Tất cả chuyện này rõ ràng là do Lý Phượng Kỳ thiết cục!

Gia quyến võ tướng không được rời kinh, đây là quy củ các đời lịch đại đều có. Bên ngoài Lý Phượng Kỳ không hề vi phạm, lại ngầm nhân lúc gã chưa chuẩn bị đem người cứu đi. Lại cố ý ở trong kinh thả ra tin tức là người Tây Hoàng cướp đi, kể từ đó, hắn liền chiếm được đại nghĩa, đến lúc đó lão Vương phi cùng Diệp Vân Đình có xuất hiện ở Bắc cương, cũng có thể nói người vừa được cứu trở về. Không nói được còn có bao nhiêu mỹ danh.

“Không cần kiểm tra trong thành nữa, triệu tập nhân mã, lập tức hướng Vị Châu lục soát, bọn họ chạy chưa xa được!” Lý Tung sắc mặt âm trầm, lạnh lùng cười nói: “Không cần lưu thủ, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể. Nếu là người chết rồi, vừa lúc coi như do người Tây Hoàng giết.”

Lý Phượng Kỳ không phải muốn cho người Tây Hoàng thay hắn đội cái nồi đen này sao, vậy gã liền đơn giản chứng thực, làm hắn có miệng cũng khó trả lời.

“Bệ hạ, hành động này sẽ chọc giận Vĩnh An Vương.” Thôi Hi cẩn thận nói: “Thời cuộc hiện giờ, nếu lại xung đột……”

“Hắn đã muốn ám độ trần thương mang người đi Bắc cương, cũng đã có tâm làm phản.” Lý Tung nheo mắt lại nói: “Gọi Thẩm Trọng Dư chuẩn bị binh, hiện giờ Tây Hoàng nguy cấp, nếu hắn dám phản, đó là tội nhân thiên cổ thông đồng với địch phản quốc, người trong thiên hạ sẽ diệt hắn!”

Thôi Hi thấy khuyên bảo không được, chỉ có thể khom người, tự mình dẫn người hướng Vị Châu đi tìm tung tích.

***

Diệp Vân Đình cùng lão Vương phi rời khỏi hành cung, chạy ra mười dặm, liền đổi lên một chiếc xe ngựa tiếp tục lên đường.

Lão Vương phi dù sao tuổi cũng lớn rồi, chịu gió lạnh giục ngựa chạy băng băng, ít nhiều có chút chịu không nổi. Lên xe ngựa uống chút nước ấm, liền nhắm mắt dựa vào vách xe nghỉ ngơi. Diệp Vân Đình ngồi ở một bên khác, dưới ánh nến tối tăm trong xe xem xét bản đồ.

Bên ngoài xe ngựa, chỉ có bốn ám vệ cải trang thành gia đinh ở bên ngoài bảo hộ, có năm mươi tên ám vệ khác phân tán ở trong rừng, đi trước một đường hộ tống.

Chim ưng xoay quanh trên xe ngựa, thường xuyên phát ra những tiếng ngâm dài. Lang vương vẫn luôn đi theo ẩn trong núi rừng, không thấy tung tích.

Diệp Vân Đình nghiên cứu bản đồ một lúc lâu sau, xốc màn xe lên, nói: “Để lại ký hiệu ven đường, chúng ta đổi đường khác, không đi Lục Châu, mượn đường từ Ký Châu đi Vị Châu.”

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi bọn họ rời địa giới kinh thành sẽ đi Lục Châu, chạy bằng tốc độ nhanh nhất tới Vị Châu, chờ tới địa giới Vị Châu rồi sẽ có người tiếp ứng.

Thủ lĩnh ám vệ khó hiểu: “Ký Châu hiện  giờ nằm dưới sự khống chế của Ân gia, có quá nhiều nhân tố không thể khống chế. Lại còn phải đi đường vòng……”

“Đi Lục Châu khó có thể che giấu tung tích.” Diệp Vân Đình hiểu rõ nỗi băn khoăn của hắn, nghiêm mặt nói: “Không quá một ngày, Lý Tung khẳng định sẽ phản ứng lại, Tây Hoàng chỉ là ngụy trang chúng ta thả ra. Một khi hắn suy nghĩ cẩn thận, nhất định sẽ hạ lệnh đuổi bắt. Nếu nửa đường chặn giết ở Lục Châu, chúng ta sẽ tiến thoái lưỡng nan.” Đến lúc đó tất nhiên sẽ khó tránh khỏi một hồi chém giết.

Vì mang theo lão Vương phi, đoàn người chỉ có thể ngụy trang thành tiểu thương nhân chạy nạn, dùng xe ngựa lên đường, tốc độ xe ngựa tất nhiên không nhanh bằng ngựa. Y sở dĩ nghĩ ra kế thế thân, lại xả ra Tây Hoàng. Một là vì tránh cho sau này việc y và lão Vương phi rời kinh bị lấy ra làm văn. Hai chính là để mê hoặc Lý Tung, khiến gã phân tán nhân thủ đề phòng người Tây Hoàng, như thế người chia ra đi truy kích bọn họ tự nhiên sẽ ít hơn một chút, có thể cho bọn y tranh thủ thời gian nhiều hơn một chút.

Lý Tung tuy rằng ngu xuẩn, lại cũng không phải ngu xuẩn như vậy. Nhiều nhất trong thời gian một ngày, đến lúc lời đồn về Tây Hoàng nổi lên bốn phía, gã sẽ phản ứng lại.

Thời gian để lại cho bọn họ chỉ có một ngày này.

“Liền đi Ký Châu mượn đường. Ký Châu do Ân gia khống chế, nhất định sẽ không phối hợp với Lý Tung chặn lại. Tình cảnh của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Thủ lĩnh ám vệ kia vẫn không tán đồng lắm, nhưng Vương gia trước khi đi đã nói, bảo cho bọn họ nghe theo Vương phi điều hành, bởi vậy hắn cũng không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng đánh cái thủ thế, lại sai người ở nơi bí ẩn để lại ký hiệu, để Ngũ Canh cùng mấy người còn lại ở sau theo kịp, liền thay đổi phương hướng, nhanh chóng chạy về hướng Ký Châu.

Mà tình hình trong kinh cùng suy đoán của Diệp Vân Đình không sai biệt lắm, sau khi Lý Tung phản ứng lại đây, lập tức phái người phi ngựa nhanh đưa tin cho các châu phủ ven đường, đồng thời còn phái ra một đội nhân mã lớn lùng bắt khắp nơi. Bốn phía dán bố cáo, quang minh chính đại mà tuyên bố là truy tìm lão Vương phi, Vương phi và thích khách Tây Hoàng. Nếu bá tánh nhìn thấy người có hành tung quỷ dị, phải báo tin cho quan phủ. Nếu có thể cứu được lão Vương phi cùng Vương phi trở về, sẽ được trọng thưởng.

Mà Thôi Hi mang theo tinh nhuệ trong Thần Sách Quân, sau khi ra khỏi địa giới kinh thành, nhìn hai con đường hoàn toàn bất đồng, trầm tư một lát, lệnh thống lĩnh mang theo đội lớn nhân mã chạy hướng Lục Châu tìm kiếm, chính mình lại mang theo đội nhỏ nhân mã, đuổi theo về hướng Ký Châu

Chọn tuyến đường từ Lục Châu đi Vị Châu sẽ ổn thỏa hơn một ít. Nhưng hắn nghĩ đến lời đồn về Tây Hoàng trong kinh thành, bỗng nhiên cảm thấy khả năng bọn họ đi Ký Châu lớn hơn.

Khóe miệng hắn ngoắc một cái, mang theo đội nhỏ nhân mã đuổi theo về hướng Ký Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play