Thời điểm bắt đầu phúc thẩm vụ án Triệu gia mưu phản, chiến báo Bắc Cương rốt cục cũng trình lên ngự tiền. Công văn hỏa tốc từ tám trăm dặm mang về, còn mang hơi lạnh ngày đông, mà nội dung trong thư, càng khiến văn võ bá quan lo sợ...... Tây Hoàng tập kết tám mươi ngàn đại quân xâm phạm biên cương.

Tây Hoàng ở vùng đất tây bắc lạnh lẽo hoang vu, người Tây Hoàng thả rong dê bò, theo đuổi cỏ nước mà sống. Bởi vậy bất kể nam nữ già trẻ đều có thể lên ngựa đánh trận. Toàn dân đều là binh, thập phần hung hãn. Hàng năm từ mùa thu đến mùa đông, nếu lương thực của Tây Hoàng không đủ qua mùa đông, chúng sẽ đến biên giới Bắc Chiêu đốt phá cướp bóc, ngoại trừ cướp vật tư lương thực, còn bắt cả bách tính địa phương.

Tây Hoàng hoang vắng, vì sinh sôi nhân khẩu, tăng cường binh lực, bọn chúng luôn dự trữ nuôi dưỡng nô lệ, những bách tính Bắc Chiêu bị cướp đi sẽ là nô lệ bọn chúng dự trữ. Nam nô chăn nuôi dê bò, nữ nô ngoại trừ làm việc vặt, còn phải tiết dục cho nam nhân Tây Hoàng, sinh sản dòng dõi cho chúng.

Hài tử của những nữ nô này sinh ra, sẽ bị mang đi cùng nuôi lớn, nuôi đến sáu, bảy tuổi, nếu như có thể tự tay đâm mẹ đẻ, sẽ được người Tây Hoàng chấp nhận, gia nhập đội quân Tây Hoàng. Nếu không thể, thì sẽ bị cho là thừa kế huyết thống mềm yếu của Bắc Chiêu, sung vào hàng ngũ nam nô.

Phương pháp cực kỳ dã man này, lại tăng cường rất lớn cho quân lực Tây Hoàng, những binh sĩ Tây Hoàng cướp bóc giết chóc cũng càng thêm bán mạng.

Tình huống như vậy mãi đến khi Vĩnh An vương nắm giữ quân quyền Bắc Cương, Tây Hoàng đại bại mấy lần mới từ từ chuyển biến tốt. Sau đó Lý Phượng Kỳ một tay thành lập Huyền Giáp Quân, liền lệnh bách tính củng cố tường thành, trông coi phòng tuyến kéo dài tới gần năm ngàn dặm từ Ngộ Châu ở phía tây đến Vị Châu ở phía bắc đến gió thổi không lọt, bách tính ở biên giới cực ít khi bị quân Tây Hoàng quấy nhiễu nữa.

Nhưng năm nay trời đông giá rét khó qua, không chịu đựng được ngoại trừ bách tính Bắc Chiêu, còn có người Tây Hoàng.

Trên chiến báo nói, Tây Hoàng tập kết tám vạn nhân mã, đang chuẩn bị toàn lực tiến công Vị Châu.

Phó đô đốc Chu Văn mang binh chuẩn bị chiến tranh, nhưng trong quân không có chủ tướng, thêm vào dân chúng bị nạn tuyết quấy nhiễu, không ít nhân lực vật lực đặt vào việc cứu tế. Dưới tình thế loạn trong giặc ngoài, khó có thể chống đỡ, liền gửi thư thỉnh cầu kinh thành trợ giúp lương thảo vật tư, cũng thỉnh Vĩnh An vương mau chóng về Bắc Cương ổn định quân tâm.

"Vĩnh An vương thân trúng kịch độc, hai chân không tiện di chuyển, trẫm làm sao nhẫn tâm bắt hắn vất vả vì Bắc Cương nữa. Chư vị ái khanh có ai nguyện đi Bắc Cương trợ giúp hay không?"

Dứt lời, trên điện lại không một ai dám lên tiếng.

Tây Hoàng hung hãn ra sao, cả nước đều biết. Từ mấy chục năm qua, hai nước giao chiến đều là mỗi bên có thắng có bại, biên giới thường không có ngày nào yên bình. Cũng chính là từ khi Vĩnh An vương đột nhiên xuất hiện, mới giết quân Tây Hoàng đến sợ vỡ mật, có được mấy năm bình an.

Bắc Cương bây giờ tuy có Huyền Giáp quân, ai có thể nói mình có thể vượt qua Vĩnh An vương? Quân công này có lớn, cũng phải có mệnh hưởng mới được.

Lý Tung chắp tay nhìn nhóm võ tướng lặng im phía dưới, lạnh lùng nói: "Bắc Chiêu mênh mông này, nhân tài đông đúc, lại chỉ có thể dựa vào một Vĩnh An vương bảo vệ Bắc Cương sao?! Vậy trẫm nuôi các ngươi để làm gì?!"

"Bệ hạ bớt giận." Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu bước ra khỏi hàng nói: "Việc cấp bách, hay là giải quyết việc Bắc Cương trước, nếu thật sự để Tây Hoàng công phá phòng tuyến, đến lúc đó bên trong có phản đảng Ân thị, ở ngoài có man tử Tây Hoàng, sợ rằng sẽ nguy hiểm cho kinh thành."

Lời này của Thích Thiệu, chọt trúng tử huyệt của Lý Tung.

Gã không phải không lo lắng cho Bắc Cương, chỉ là tư tâm không muốn để Lý Phượng Kỳ rời khỏi mí mắt mình mà thôi.

Nếu thật sự để hắn trở về Bắc Cương, chỉ sợ sẽ là giao long vào nước, khó mà ngăn được nữa. Nhưng tình hình chiến trận Bắc Cương vô cùng gấp gáp, Lý Tung thần sắc biến đổi nhiều lần, một lúc lâu mới phất tay áo nói: "Thôi, trẫm sẽ thương nghị với Vĩnh An vương."

Hạ triều, trong lòng Lý Tung vô cùng hoảng loạn. Gã chưa về hậu cung luôn, mà đi về trích tinh lâu ở phía bắc.

Trích tinh lâu cao cao đứng sững bên trong cung điện, đến gió cũng đặc biệt lớn hơn nơi khác. Lý Tung hướng mặt về phương bắc, áo bào bị gió lớn thổi tung bay.

Gã nhớ tới lúc đăng cơ, Lý Phượng Kỳ từng dẫn gã đến trích tinh lâu này. Trích tinh lâu là tòa kiến trúc cao nhất kinh thành, đứng ở đỉnh lâu nhìn về hướng bắc, có thể nhìn thấy dải núi hùng vĩ kéo dài. Khi đó Lý Phượng Kỳ nói cho gã biết, vượt qua ba dãy núi cao, đi qua một con sông lớn, chính là địa giới Bắc Cương.

Nơi đó có thảo nguyên rộng lớn nhất, có rượu ngon mãnh liệt nhất. Cũng có kẻ địch hung hãn nhất của Bắc Chiêu.

Lý Phượng Kỳ từng ở trên trích tinh lâu này, kể cho gã nghe mấy chiến dịch khốc liệt nhất. Lúc đó Huyền Giáp Quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi còn chưa xây dựng, chỉ thủ quan địa phương, cả tướng sĩ không nhìn thấy thắng lợi thủ vững, bọn họ hoặc còn nhỏ, hoặc già nua, thỉnh thoảng xen lẫn dân chúng trong thành, tự động gánh trường thương đại đao, dùng hai, ba mạng người, đổi lấy một mạng tướng sĩ Tây Hoàng.

Cứ như vậy ngày qua ngày, năm này qua năm khác, mới miễn cưỡng giữ được mảnh đất dưới chân mình.

Lúc đó Lý Phượng Kỳ nói, chắc chắn sẽ có một ngày, hắn sẽ diệt hết Tây Hoàng, cho bách tính Bắc Cương không phải chịu nỗi khổ chiến loạn, cho biên cương Bắc Chiêu vĩnh viễn hưởng thái bình.

Gã cũng từng ở đây đồng ý, sẽ luôn làm minh quân của Bắc Chiêu, không khiến bách tính chịu nỗi khổ ngoại địch nữa.

Nhưng mà vật đổi sao dời, gã với Lý Phượng Kỳ, vậy mà đã quân thần phản bội, tử sinh đường cùng.

"Thôi Hi, ngươi nói có phải trẫm vừa bắt đầu đã làm sai rồi không?"

Câu hỏi của Lý Tung trong nháy mắt bị gió bắc gào thét át đi, Thôi Hi đứng sau vẫn không có động tĩnh, hiển nhiên là vẫn chưa nghe thấy. Gã cũng không nói lại lần nữa, chỉ xa xa tự giễu nở nụ cười, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lúc mới biết được thân phận của Lý Phượng Kỳ.

Khi đó Hàn Thiền nói cho gã biết, Lý Phượng Kỳ cũng không phải nhi tử của lão Vĩnh An vương, mà là cô nhi của Thái tử Lý Tốn mồ côi từ trong bụng mẹ. Nói chuyện này chính là tiên hoàng trước khi lâm chung nói cho hắn biết, dặn hắn nếu Lý Phượng Kỳ có ý đồ không tốt, phải sớm nhổ cỏ tận gốc, quyết không thể lưu lại.

Lúc đó gã chỉ cảm thấy như trời sập.

Lý Phượng Kỳ gã vẫn luôn coi là đại ca, thân cận tin cậy, vậy mà lại là con của tiền Thái tử. Điều này làm cho gã nghĩ tới đại ca đã chết kia của gã, nhớ lại những năm tháng bị đại ca bắt nạt, những ngày tối tăm bị tất cả mọi người lơ là chèn ép. Gã không muốn sống dưới cái bóng ma "Đại ca" nữa.

Cũng không thể khoan dung để thứ mình thật vất vả mới có được bị người khác cướp đi.

Gã sợ sệt, sợ hãi, cũng phẫn nộ. Vì vậy lựa chọn động thủ với Lý Phượng Kỳ vừa trúng độc.

Khi đó gã cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không hối hận. Gã căm hận thân phận của Lý Phượng Kỳ, cũng sợ thân phận của hắn. Một núi không thể có hai hổ, giữa gã và Lý Phượng Kỳ, nhất định phải có một người xuống sân khấu.

Nhưng đi đến lúc này, gã lại dao động.

Nếu lúc trước gã chưa từng động thủ, có lẽ tất cả sẽ không giống hiện giờ.

Chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn.

Ánh mắt Lý Tung từ từ kiên định lại, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Muộn rồi, không quay đầu lại được nữa." Hơn nữa nếu có làm lại một lần, gã cũng không dám đem tính mạng và quyền thế của chính mình giao vào tay người khác.

Gã quay người đi xuống trích tinh lâu, trầm giọng nói: "Truyền lệnh Vĩnh An vương, mệnh trong vòng ba ngày đi Bắc Cương. Trẫm cảm động và nhớ nhung sự hi sinh, mời lão Vương phi vào hành cung, phụng dưỡng theo quy chế Thái phi."

Mắt Thôi Hi sáng lên, khom người ứng "Vâng" .

***

Lúc khẩu dụ của hoàng đế truyền tới phủ Vĩnh An vương, lúc đó Chu Liệt liền không nhịn được mắng một câu thô tục.

Thôi Hi ngược lại là một dáng vẻ có tai như điếc, cười dài mà nói: "Chiến sự khẩn cấp, Vương gia chuẩn bị một chút, sớm ngày đi Bắc Cương đi. Lão Vương phi thần sẽ thay Vương gia chăm sóc chu toàn."

Lý Phượng Kỳ sắc mặt âm trầm, hai tay siết chặt lấy tay vin ghế lăn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng đến cùng cũng không phát tác: "Ta biết rồi. Sau ba ngày sẽ xuất chinh. Dù gì mẫu thân cũng phải tiễn ta một đoạn đường, không cần vào hành cung gấp như vậy chứ?"

"Chuyện này..." Thôi Hi tựa như nghi ngờ, mà thoáng qua liền cười tủm tỉm đáp lại : "Đây là tất nhiên, thần sẽ về bẩm với bệ hạ."

Nói xong chắp tay vái chào, mới mang người rời đi.

"Cẩu hoàng đế. Đây là muốn bắt lão Vương phi làm con tin." Người vừa đi, Chu Liệt liền mắng.

Lúc này Lý Phượng Kỳ lại không thấy phẫn nộ, sai người đóng cửa lớn lại, mới đứng lên nói: "Đã sớm liệu đến, có việc đi vào lại nói."

Trải qua vài ngày luyện tập, hắn đã có thể rời ghế lăn chầm chậm đi lại. Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị giấu giếm một thời gian nữa, nhưng nếu mệnh lệnh xuất chinh đã hạ xuống, chỉ còn lại ba ngày, không cần phải nhọc lòng che giấu.

Mấy người vào trong phủ, Chu Liệt lại không nhịn được nói: "Chẳng lẽ thật sự để lão Vương phi ở lại kinh thành sao?"

"Không thể." Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn một cái: "Thời cuộc trong kinh thành nói thay đổi liền thay đổi ngay, mẫu thân quyết không thể ở lại đây. Ta với Vương phi đã thương nghị biện pháp, đến lúc đó ta và ngươi đi trước một bước, Ngũ Canh hộ tống Vương phi và mẫu thân hội hợp với chúng ta sau."

Nghe nói đã có đối sách, Chu Liệt mới bớt giận, nhưng tiếp theo liền lo lắng: "Tiểu hoàng đế kia đã có lòng này, nhất định sẽ đề phòng chúng ta."

"Vậy hắn phải phòng được mới được." Lý Phượng Kỳ lạnh lùng nói, hắn phất tay với Chu Liệt một cái, đuổi người ra ngoài chỉnh lý hành trang, chỉ để lại Ngũ Canh ở lại thương nghị thêm phương án.

*

Ba ngày sau, Lý Phượng Kỳ quả nhiên lĩnh binh đi Bắc Cương.

Lý Tung bày đủ toàn bộ tình nghĩa quân thần, tự mình đưa tiễn đến mười dặm ngoài thành. Bách tính kinh thành biết được Vĩnh An vương bị thương còn muốn dẫn binh xuất chinh, cảm xúc trầm thấp vì nạn tuyết cũng tăng vọt lên, dồn dập ra khỏi thành đưa tiễn, trông mong hắn có thể đại sát Tây Hoàng.

"Trẫm đưa tới đây, mong Vĩnh An vương sớm ngày chiến thắng trở về."

Nội thị bưng tới hai bát rượu, Lý Tung bưng lên một bát, nâng chén ra hiệu.

Lý Phượng Kỳ nhìn thần sắc dối trá của gã, bưng một bát khác lên uống cạn: "Mong bệ hạ thay ta chăm sóc tốt cho mẫu thân và Vương phi."

"Tất nhiên. Vĩnh An vương cứ yên tâm." Lý Tung cười cười.

Lý Phượng Kỳ không tiếp tục phí lời với gã nữa, sai người đẩy mình lên xe ngựa.

Sai khi đại quân xuất phát, đoàn người Lý Tung quay đầu trở về. Diệp Vân Đình hầu bên cạnh lão Vương phi, thu thập xong hòm xiểng hành lý xong, liền tự mình đưa người đến ôn tuyền hành cung ở ngoại thành.

Lý Tung vốn dĩ còn phòng bị Lý Phượng Kỳ âm thầm đem người mang đi, chỉ thấy phủ Vĩnh An vương cũng không có dị động gì, lão Vương phi cũng thuận lợi đến hành cung, cũng không có động tác khác, lúc đó mơi hơi thanh tĩnh lại, dặn dò Thôi Hi nói: "Chăm sóc người cho tốt, có yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận, đáp ứng nàng là được. Nhưng nếu lão Vương phi muốn ra khỏi hành cung, phải phái người đi cùng."

Vừa dùng "Cảm động và nhớ nhung sự hi sinh của Vĩnh An vương" làm lí do đưa người vào hành cung, dĩ nhiên không thể làm quá, bằng không nhóm lão già tôn thất kia sẽ lại ồn ào không ngớt. Gã chỉ là muốn buộc chặt người ở kinh thành, cũng không phải là sẽ làm gì khác.

"Thần xin vâng." Thôi Hi đáp lại, lại nói: "Hàn đại nhân đã khỏi bệnh hẳn, hôm nay nói muốn xuất cung, "

"..." Lý Tung trầm mặc chốc lát, nói: "Phái người thu dọn phủ Thái phó một phen, hắn muốn xuất cung, theo hắn đi đi."

"Nhưng chuyện này... sợ là không thích hợp."

"Ai cảm thấy không thích hợp, bảo bọn họ tự mình đến tìm trẫm nói." Thần sắc Lý Tung hơi trầm xuống, xì một tiếng.

Thôi Hi thấy thế liền hiểu ý tứ của gã, nhỏ giọng lui xuống, sai người đi thu dọn phủ Thái phó.

*

Mà bên này, Diệp Vân Đình đưa lão Vương phi đến hành cung xong, ngày hôm sau liền sai người đưa một phong thư cho Diệp Bạc Như, đi đến phủ quốc công.

Nhận được thư vội vã từ bên ngoài chạy về, Diệp Bạc Như nhăn nhó nháy mắt, mới miễn cưỡng ép xuống, một bộ dáng vẻ huynh hữu đệ cung tiến lên đón: "Đại ca đã tìm được cuốn sách ta muốn rồi sao?"

Diệp Vân Đình lấy một quyển sách ra, cười nhìn gã: "Ừ, tìm được rồi."

"..." Diệp Bạc Như cố nén khuất nhục không cam lòng, nhận lấy sách, tiếp tục phối hợp diễn trò với y: "Đại ca vào trong viện của ta đi, trong sách này còn có vài chỗ ta không hiểu, vừa vặn nhờ ngươi thay ta giải thích nghi vấn."

Diệp Vân Đình biết nghe lời phải đi theo gã. Hôm nay y tới tìm Diệp Bạc Như, chính là vì để bố trí âm thầm rời kinh.

Gia quyến võ tướng không được rời kinh, đây là thông lệ từ xưa tới nay, lúc trước lão Vương phi có thể đi Vinh Dương tu dưỡng, là hoàng đế vẫn còn chưa có lòng kiêng kỵ. Bây giờ hai người bất hòa đã bày ở ngoài sáng, Lý Tung bày ra thông lệ này, Lý Phượng Kỳ cũng không có cách nào làm khác. Nếu kháng chỉ, chính là tỏ rõ có ý đồ không tốt, Lý Tung tóm được khuyết điểm là có thể quang minh chính đại động thủ, đến lúc đó bọn họ liền rơi vào thế yếu.

Vậy nên bọn họ chỉ có thể tìm biện pháp khác âm thầm rời kinh. Đến lúc đó đến Bắc Cương trời cao hoàng đế xa, Lý Tung không xen vào được, bọn họ thậm chí còn có thể chụp ngược lại cho Lý Tung cái mũ chăm sóc không chu đáo.

Mà kế hoạch rời kinh này, vừa vặn cần Diệp Bạc Như "phối hợp" một phen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play